Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quân Tẩu Nghịch Tập Công Lược

Chương 78: Ly Hôn Đi.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Beta: Bánh Bao

Qua hai ngày phi thường bình tĩnh, rốt cuộc chuyện Mộ Thanh Nghiên chờ mong cũng xảy ra – Tống Hồng Quảng tới nhà nói chuyện ly hôn với Mộ Tâm Lan.

Tống Hồng Quảng chọn đến lúc tám giờ tối.

Không giống như trong dự liệu của Mộ Thanh Nghiên, không giống như hắn bắt buộc phải đến vì bị Thủy Ca hành hung, Tống Hồng Quảng đến nói chuyện ly hôn không hề có bộ dáng thất hồn lạc phách.

Không những thế, trên mặt hắn thế nhưng giấu không được sự vui mừng, giống như nhặt được bảo bối từ trên trời rơi xuống, giống như sắp phát tài đến nơi.

Nhưng mà, hắn thật là có bộ dáng từng bị người đánh.

Tuy trên mặt không có vết thương, nhưng tư thế đi của hắn có chút không đúng, như là bị ai đánh, bị thương.

Điều này chứng tỏ, Thủy Ca thực sự động thủ với hắn.

Một khi như thế, Tống Hồng Quảng vì sao lại cao hứng?

Mộ Thanh Nghiên nghĩ không ra – giờ phút này, chẳng lẽ không phải là Tống Hồng Quảng đau khổ thẫn thờ mới đúng sao?

Dù sao cô dặn Thủy Ca bức Tống Hồng Quảng ly hôn mới là việc chính, cái gọi là nữ nhân nào đó thích Tống Hồng Quảng chỉ là bịa đặt, là một người hư ảo.

Tống Hồng Quảng không phải tên ngốc, cho dù trong lòng có thấy may mắn, cũng phải nghi ngờ, không đến mức vui mừng hiện lên cả mặt đi?

Mộ Thanh Nghiên nghi hoặc là, sự vui mừng của Tống Hồng Quảng đến từ đâu?

Hay là có liên quan đến Lý Tuyết?

Nhưng mà, dù sao cũng không quan trọng, quan trọng là bây giờ Tống Hồng Quảng không chỉ chủ động đòi ly hôn, còn có chút khẩn cấp.



Như vậy là tốt nhất.

Sau khi Tống Hồng Quảng vào nhà, thấy trong nhà Mộ gia cũng không có người ngoài, đi đến trước mặt Mộ Tâm Lan, lớn tiếng nói chuyện với Mộ Tâm Lan như mọi khi hắn vẫn làm: “Mộ Tâm Lan, chúng ta ly hôn đi.”

“Cái gì?” Phản ứng nhanh nhất, kịch liệt nhất lại là Đinh Tú Phương: “Con vừa nói cái gì? Con lặp lại lần nữa?”

So với Đinh Tú Phương kích động, ngoài mặt Mộ Thanh Nghiên hoảng sợ, trong lòng lại vui mừng. Đương sự Mộ Tâm Lan nhìn có chút mộng, nhưng chỉ có cô biết, lúc nghe được hai chữ ly hôn, thế nhưng cô cũng không cảm thấy khổ sở, ngược lại, trong lòng cô hỗn loạn, có chút bi thương, nhiều hơn vẫn là ... thoải mái.

Bi thương vì bị người vứt bỏ, thoải mái vì có thể thoát khỏi Tống Hồng Quảng.

Trên mặt cô lúc này biểu cảm nhiều nhất lại là ngạc nhiên, nhưng ngạc nhiên không phải vì Tống Hồng Quảng muốn ly hôn với cô, mà là cô phát hiện ra, trong lòng mình lại vui sướиɠ vì được ly hôn với hắn.

Tống Hồng Quảng không biết suy nghĩ của Mộ Tâm Lan, hắn nhìn cô ngạc nhiên, bất ngờ, thấy cô vẫn là bộ dáng bánh bao mềm dễ bắt nạt như trước, cũng không để ý, trả lời Đinh Tú Phương: “Ta nói ta muốn ly hôn.”

“Ly hôn? Ngươi...” Đinh Tú Phương chán nản, đang nghĩ bây giờ bà có nên cầm chổi đánh Tống Hồng Quảng hay không, đột nhiên Mộ Tâm Lan bình tĩnh hỏi: “Nguyên nhân? Tống Hồng Quảng, ly hôn không phải không thể, nhưng dù sao anh cũng phải nói rõ nguyên nhân chứ.”

Mộ Tâm Lan cũng không định hỏi Tống Hồng Quảng vấn đề này, mấy ngày nay, lúc mẹ và em gái không có nhà, cô đã tìm người hỏi thăm qua, được kết quả là, Tống Hồng Quảng và Lý Tuyết có quan hệ dan díu.

Cô biết đây là nguyên nhân Tống Hồng Quảng muốn ly hôn, nhưng, hắn dám nói ra sao?

Khẳng định không dám.

Cho nên, hắn chỉ biết bịa ra chuyện khác.

Hắn sẽ lấy lý do gì đâu?

Mộ Tâm Lan thực muốn biết, cô muốn biết, đến cùng Tống Hồng Quảng có bao nhiêu cặn bã.

Tống Hồng Quảng thấy trong Mộ gia, chỉ có một mình Đinh Tú Phương đang tức giận, ngoài Mộ Tử Khiêm đang trừng mắt với hắn, chị em Mộ gia giống như hai cái bánh bao mềm, không rên được một tiếng, trong lòng hắn vui vẻ, thanh âm nói chuyện còn cao hơn trước: “Vì sao? Tính cách không hợp. Cô không phải không biết, sau khi chúng ta kết hôn, đều sống không thoải mái. Người như cô lại keo kiệt, tính tình lại xấu, mẹ ta mượn ít tiền cũng không đồng ý, sợ mẹ ta không trả lại, còn có, cô cũng không có quan hệ tốt đẹp với mỗi người trong nhà chúng ta, nhà ta không ai thích cô...”

Tống Hồng Quảng còn muốn nói, Đinh Tú Phương đã nghe không nổi nữa: “Nó và mỗi người nhà các ngươi quan hệ không tốt, vì sao, mỗi lần ta đến đều thấy nó đang hầu hạ các ngươi? Nó keo kiệt, sổ tiết kiệm không phải vẫn ở trong tay của ngươi hay sao? Còn có, tiền đồ cưới của nó, không phải mẹ ngươi đang cầm sao? Các ngươi không thích nó? Không thích, sao lúc đó tìm người đến nhà cầu cưới nó? Tống Hồng Quảng, ta thấy cả nhà ngươi đều là con rùa đen rụt đầu, là do mắt ta bị mù, mới gả một đứa con gái tốt tốt đẹp đẹp để nhà các ngươi bắt nạt.”



Đinh Tú Phương tức giận đến cả người phát run, Mộ Thanh Nghiên nhanh chóng chạy qua đỡ bà ngồi xuống ghế, ngẩng đầu sợ hãi nói với Tống Hồng Quảng: “Anh rể, những điều anh vừa nói đều là việc nhỏ, chị gái em còn trẻ, những gì anh nói đều có thể sửa. Anh rể, em cầu anh, nhìn ở đứa trẻ trong bụng chị gái, đừng ly hôn với chị ấy được không? Em cam đoan, em sẽ khuyên chị ấy sửa. Còn có, không phải anh chê nhà em đưa cho chị sáu trăm đồng tiền lương mỗi tháng là quá ít sao? Nhà em lại đưa thêm một trăm đồng nữa được không? Mỗi tháng chúng em chỉ lãi hơn một nghìn hai trăm đồng, cho anh chị bảy trăm đồng, nhà chúng em hơn năm trăm đồng, đủ để chúng em sinh hoạt. Em thay mặt mẹ đồng ý. Như vậy, anh đừng ly hôn với chị nữa được không?”

Đinh Tú Phương nghe thấy thế nhưng Tống Hồng Quảng còn chê sáu trăm đồng tiền lương của Mộ Tâm Lan là ít, không thể tin trừng to mắt nhìn hắn, bà im lặng nhìn chằm chằm Tống Hồng Quảng, trong lòng càng tức giận. Bà rất muốn mắng to Tống Hồng Quảng, lại nghĩ đến, Mộ Thanh Nghiên là đang khuyên Tống Hồng Hồng Quảng, giúp Mộ Tâm Lan cứu lại hôn nhân, đây là chuyện bà hy vọng, cho nên, giờ phút này, sao bà có thể đâm ngang phá hư được.

Đinh Tú Phương bất đắc dĩ nhẫn nhịn lửa giận ngập trời, chờ mong Tống Hồng Quảng sẽ bị Mộ Thanh Nghiên thuyết phục.

Nhưng mà chỉ có Mộ Thanh Nghiên biết, lúc này Tống Hồng Quảng sẽ không bị lời nói của cô thuyết phục. Mà mục đích cô cố ý nói lời này, không phải vì khuyên giải, mà là cô muốn mẹ và chị gái thực sự hết hy vọng đối với Tống Hồng Quảng.

Quả nhiên, Tống Hồng Quảng nghe xong Mộ Thanh Nghiên nói, lạnh lùng cười: “Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, ta nói cho các ngươi rõ, mẹ ta bởi vì Mộ Tâm Lan không chịu cho vay tiền tức giận phát bệnh, hôm nay, cho dù vì mẹ ta, ta cũng nhất định phải ly hôn.”

“Ngươi...” Đinh Tú Phương không thể nhịn được, đang muốn phát hỏa, Mộ Tâm Lan đứng lên giữ bà lại: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, hắn muốn ly hôn liền ly hôn đi, nhưng mà, Tống Hồng Quảng, tiền đồ cưới của tôi phải trả lại cho tôi?”

“Tiền đồ cưới? Cô đưa cho ai thì tìm người đó mà lấy. Ta nhiều nhất chỉ đưa cho cô ba trăm đồng, cô đem đứa nhỏ xử lý đi, về sau ta không muốn có liên hệ gì với cô nữa, lại càng không muốn cô mang đứa nhỏ đi tìm ta đòi tiền.” Xử lý đứa nhỏ là Lý Tuyết dạy Tống Hồng Quảng nói.

Nhớ tới lời của Lý Tuyết tối qua, trên mặt Tống Hồng Quảng lại hiện lên tươi cười.

Mộ Tâm Lan nhìn thấy hắn rõ ràng là giống như trước kia, lúc này lại cảm thấy xấu xí, giống như khuôn mặt của cầm thú, đè lại trong lòng ghê tởm: “Có thể, liền làm theo ý ngươi.”

“Nói cho rõ ràng, chỗ tiền này ta muốn đổi lấy biên lai, chứng minh là dùng cho cô sinh non.”

“Được, đều theo ý ngươi. Ngày mai chúng ta liền làm thủ tục ly hôn, hiện tại ngươi có thể cút.”

Mộ Tâm Lan nói xong, quay đầu nói với Đinh Tú Phương đang căm phẫn: “Mẹ, mẹ theo con đến đây, con có lời muốn nói với mẹ.”

Tống Hồng Quảng được như mong muốn, cao hứng, phấn chấn rời đi, Đinh Tú Phương theo Mộ Tâm Lan đến phòng ngủ của cô.

Mộ Thanh Nghiên nhìn Mộ Tử Khiêm hai mắt đỏ bừng, đến ôm hắn vào lòng: “Đừng khổ sở, Tử Khiêm, em quên rồi sao? Tái ông mất ngựa không biết là họa hay là phúc, người giống như Tống Hồng Quảng, chị gái đi theo hắn có khi khổ cả đời, ngược lại, ly hôn có khi lại tốt hơn.”

“Vậy vì sao vừa rồi chị còn cầu xin hắn?”
« Chương TrướcChương Tiếp »