- 🏠 Home
- Trọng Sinh
- Quân Tẩu Nghịch Tập Công Lược
- Chương 64: Yên Lặng Nhìn Xem.
Quân Tẩu Nghịch Tập Công Lược
Chương 64: Yên Lặng Nhìn Xem.
Beta: Bánh Bao
Thẩm Tiêu Nhiên thừa nhận hắn có lòng tham, hắn nghĩ, nếu thạch hoa nhài còn ngon hơn thạch hoa hồng, càng hợp khẩu vị của hắn…
Sự hưởng thụ đó hạnh phúc cỡ nào a?
Sự thật là hắn suy nghĩ nhiều, thạch hoa nhài cũng ăn ngon, nhưng công bằng mà nói, thạch hoa hồng càng hợp khẩu vị với hắn hơn.
“Đều ăn ngon, nhưng mà anh thích thạch hoa hồng hơn.”
Mộ Thanh Nghiên gật đầu: “Ừ, lần sau em sẽ làm nhiều hơn.” Hôm nay làm ít, vì thời gian vội, chỉ lấy được một ít cánh hoa hồng.
Lúc bọn họ trở lại sở cảnh sát, Đinh Tú Phương và Phùng Thu Hương còn chưa đi ra, Thẩm Tiêu Nhiên cho cảnh sát phụ trách một ánh mắt, cảnh sát lập tức đi vào giục người ra ngoài.
Mấy người đang muốn lên xe rời đi, lại thấy Đinh Văn Tuấn vội vàng đi đến.
Phùng Thu Hương vừa nhìn thấy Đinh Văn Tuấn, ánh mắt loé lên đang định chửi ầm lên, Đinh Tú Phương nhanh chóng giữ bà lại: “Mẹ, đây là trong thành phố, có gì trở về lại nói.”
Phùng Thu Hương ánh mắt xem thường, hừ lạnh một tiếng, chui vào trong xe trước.
Đinh Văn Tuấn đã quen với việc Phùng Thu Hương không thích hắn, cúi đầu gọi một tiếng mẹ, kéo Đinh Tú Phương sang một bên nói chuyện.
Hai người nhỏ giọng nói chuyện một hồi, Đinh Văn Tuấn lấy trong túi ra 300 đồng đưa cho Đinh Tú Phương, liền chào mọi người rồi rời đi.
Sau khi Đinh Tú Phương lên xe, đưa 300 đồng đó cho Phùng Thu Hương: “Đây là Văn Tuấn chuẩn bị cho mẹ, cậu ấy nói mẹ có gì cần cậu ấy hỗ trợ thì cứ gọi điện.”
Phùng Thu Hương vô thanh vô tức nhận tiền, trên mặt kiệt lực che giấu vui sướиɠ, cũng không nói một lời.
Theo ý Mộ Thanh Nghiên, mọi người đến cửa hàng hương liệu của Trác Đông Lâm, đem thạch và đồ ăn chín đã chuẩn bị, giao cho hắn, lại mua một ít gia vị và cánh hoa khô, xong mới đến bệnh viện.
Đến cổng viện, sau khi Phùng Thu Hương xuống xe cũng không định vào trong viện: “Tú Phương, con để một mình Nghiên Nghiên vào thôi, không phải còn vị đồng chí giải phóng quân đi cùng sao? Hai người bọn họ đến thăm bệnh là được, con đi ra cửa hàng mua đồ với mẹ.”
Bà lôi kéo Đinh Tú Phương, chỉ vào cửa hàng ở phố đối diện.
Đinh Tú Phương không nói gì, thầm nghĩ trong lòng, mẹ cũng thật vô tâm, giờ này còn có tâm tình đi mua đồ.
Còn thản nhiên nói để vị đồng chí giải phóng quân này đi cùng Nghiên Nghiên, thế nào cũng có cảm giác hư hỏng có được hay không? May mà, đồng chí Thẩm này là do Tần Lệnh Sơn phái tới, thực sự có thể tin tưởng.
Bà ngẩng đầu cẩn thận đánh giá Thẩm Tiêu Nhiên, thấy hắn đẹp trai, khí chất nghiêm nghị, nghĩ tới bệnh viện nhiều người, bây giờ lại là ban ngày ban mặt, Nghiên Nghiên lại thông minh, hai người bọn họ đến thăm Cố Việt hẳn là không có vấn đề gì.
Bà quay đầu thấy ánh mắt bướng bỉnh của Phùng Thu Hương, thở dài: “Được rồi. Đồng chí Thẩm, phiền cháu chăm sóc Nghiên Nghiên.”
Vẻ mặt Thẩm Tiêu Nhiên trịnh trọng: “Dì khách khí.”
Hai người tới phòng bệnh của Cố Việt, lại ngoài ý muốn gặp Trình Đông Muội.
Một mình bà ngồi trên ghế ở buồng bệnh ngẩn người, Nguyễn Tiểu Du và Nguyễn Tiểu Giang không thấy tới.
Trong phòng bệnh vốn đang yên tĩnh, thấy Mộ Thanh Nghiên và Thẩm Tiêu Nhiên đi vào, ánh mắt Trình Đông Muội chợt sáng, nhanh chóng đứng dậy, đi nhanh như gió về phía Mộ Thanh Nghiên: “Ngươi chính là người nhà người đánh Việt Nhi nhà chúng ta phải không? Không đúng, hôm nay sao lại để đứa nhóc như ngươi tới, mẹ ngươi đâu? Hôm qua không phải mẹ ngươi cũng đến sao? Cô ta đâu rồi? Ta có lời muốn nói với cô ta.”
Mộ Thanh Nghiên còn chưa trả lời, Nguyễn Tiểu Vân và Cố Việt còn đang nằm nhắm mắt giãy dụa muốn ngồi dậy.
Nguyễn Tiểu Vân nói: “Mẹ, mẹ nói bậy bạ gì đó? Mẹ là muốn ép con đoạn tuyệt quan hệ với mẹ sao?”
Trình Đông Muội không kiên nhẫn khoát tay với Nguyễn Tiểu Vân: “Đoạn cái gì mà đoạn? Chưa thấy ai như con, khuỷu tay hướng ra ngoài, mẹ làm thế còn không phải vì các con.” Bà nói xong, quay đầu nói với Mộ Thanh Nghiên: “Bé con, bây giờ ngươi đi nói cho mẹ ngươi, nói nhà chúng ta muốn bồi thường.”
Mộ Thanh Nghiên làm bộ nghe không hiểu: “Muốn bồi thường thì tìm mẹ cháu làm gì? Đánh người là cậu út, muốn bồi thường thì tìm cậu út đi.”
Trình Đông Muội bị lời nói trẻ con, lại phi thường có đạo lý của cô làm ngốc lăng, cứng họng không biết trả lời thế nào.
Nhưng mà không bao lâu, bà bị lợi ích làm mê muội, nhanh chóng bắt được trọng điểm: “Nhóc con đừng làm bộ với ta, cái gì mà tìm cậu út của ngươi, tiền thuốc men cho Cố Việt đều là nhà ngươi ra, làm sao có thể không đưa ra khoản bồi thường cho xong? Ngươi cũng đừng lừa ta, ngươi vẫn là nhanh đi tìm mẹ ngươi tới đây, để mẹ ngươi nói chuyện với ta.”
Thẩm Tiêu Nhiên vốn định lên tiếng giáo huấn Trình Đông Muội, thấy Mộ Thanh Nghiên cũng không bị ăn thiệt, lại nhìn thấy bộ dáng Cố Việt tuỳ thời đều có thể bùng nổ, hơi thở càng ngày càng nặng, quyết định im lặng nhìn diễn biến, trong lòng hắn nghĩ, Cố Việt, ngươi nhất định không được để ta thất vọng a.
Mộ Thanh Nghiên cũng thấy được Cố Việt kích động, cô thản nhiên nói với Trình Đông Muội: “Vậy bà chờ một lát, mẹ cháu sắp đến.”
Cô nói xong, đi vòng qua Trình Đông Muội đến bên người Cố Việt: “Cố Việt, hôm nay chị mang rất nhiều đồ ăn ngon cho em, em xem, túi này là đồ ăn vặt, đây là chân giò hấp tương. Người xưa cũng nói ăn gì bổ nấy, cho nên, chân giò này nhất định phải dành cho em.”
Cố Việt còn chưa kịp cảm động vì Mộ Thanh Nghiên mang đồ ăn đến cho hắn, đã bị những lời của cô làm cho mặt đầy vạch đen, Mộ Thanh Nghiên bật cười, không ngờ Thẩm Tiêu Nhiên đứng phía sau cất giọng u oán: “Mộ Thanh Nghiên, em nợ anh một cái chân giò.”
Mộ Thanh Nghiên: “…”
Cô đứng lên trừng mắt với Thẩm Tiêu Nhiên đang cười tà mị một cái, cầm một túi điểm tâm khác và mấy phần đồ chín hấp tương đến bên giường bệnh Nguyễn Tiểu Vân: “Dì, đây là cho dì, đều là cháu tự làm, lúc nào đói bụng dì lấy ra ăn đỡ đói.”
“Cảm ơn Nghiên…”
“Ai u…”
Bùm…
Nguyễn Tiểu Vân còn chưa nói xong lời cảm ơn, trong phòng bệnh liền vang lên tiếng Trình Đông Muội kêu lên thê lương và tiếng một người ngã xuống đất.
Vài người quay lại nhìn, đã thấy Cố Việt ngồi trên giường vẻ mặt tức giận, bên cạnh giường, Trình Đông Muội tay vẫn còn cầm chân giò lợn ngã chổng vó dưới đất.
Chuyện gì xảy ra, mọi người dùng ngón chân cũng biết.
Mọi người rõ ràng mọi chuyện, tiếng thét chói tai của Trình Đông Muội cũng dừng, bà dùng sức cắn miếng chân giò lợn, liếc mắt uy hϊếp Cố Việt, sau mới chậm rì rì đứng lên.
“Mẹ…” Nguyễn Tiểu Vân tức giận phát run, người này còn biết xấu hổ hay không? Trước mặt người ngoài cũng có thể làm ra chuyện xấu hổ bực này.
“Mẹ cái gì mà mẹ? Con còn biết ta là mẹ của con, là bà ngoại của hắn, ăn chân giò lợn của hắn thì thế nào? Lại còn dám đẩy ta? Ai, chân giò lợn này ăn ngon thật, bà già ta còn chưa từng được ăn đồ tốt như vậy đâu.” Trình Đông Muội nói xong, chuyên tâm gặm chân giò.
Cố Việt hung hăng nhìn chằm chằm … chân giò trên tay Trình Đông Muội, mặt càng ngày càng đen, rốt cuộc quay đầu hét lớn với Nguyễn Tiểu Vân: “Mẹ, con cho mẹ hai sự lựa chọn, một là, mẹ và người kia đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, hai là, con và mẹ đoạn tuyệt, nếu mẹ không đáp ứng, đợi vết thương của con khỏi, con lập tức bỏ nhà đi.”
Lời nói của Cố Việt thành công đưa tới tiếng thét chói tai của Trình Đông Muội: “A… Cố Việt, ngươi chính là đứa trẻ hư đốn, ngươi thế nhưng, ngươi thế nhưng…”
“Mẹ” Nguyễn Tiểu Vân lớn tiếng gọi Trình Đông Muội: “Mẹ, con gọi mẹ một tiếng mẹ cuối cùng, về sau, chúng ta sẽ nhất đao lưỡng đoạn. Căn nhà kia coi như là con báo đáp ơn dưỡng dục của mẹ, ngày mai mẹ cầm giấy tờ nhà đất và khế đất, chúng ta liền không còn quan hệ gì nữa.”
- 🏠 Home
- Trọng Sinh
- Quân Tẩu Nghịch Tập Công Lược
- Chương 64: Yên Lặng Nhìn Xem.