Tống Hồng Quảng không cần chút tiền bán đồng nát.
Đến lúc đó, Mộ Thanh Nghiên mới hiểu, “Sách dạy đánh cờ Tuyệt tâm” là bị người tính kế.
Nhưng đã muộn rồi.
Người họ Tiền ở Xuân Thụ trấn nhiều, đừng nói cô không đoán ra là ai, dù có đoán ra cũng không thể cầm sách trở về.
Nhưng một đời này, nhất định không thể giẫm lên vết xe đổ của đời trước. Chẳng những cô muốn giữ kín bảo tàng, còn muốn đề phòng người có ý đồ với chúng.
Hiện tại Mộ Thanh Nghiên cảm thấy anh của Tiền Tiểu Ngọc rất có khả năng là người có ý đồ kia.
Nếu như thế, cô càng phải đề phòng người nhà họ Tiền.
Vì những nghi ngờ này, cô thật muốn tìm hiểu một chút người gọi là anh của Tiền Tiểu Ngọc, đây gọi là biết người biết ta bách chiến bách thắng không phải sao?
Cô thu hồi vẻ ghét bỏvà lạnh lùng lúc trước, cười tủm tỉm với Tiền Tiểu Ngọc: “Ta không thể quyết định được chuyện cho mượn sách, để ta hỏi mẹ ta trước đã. Đúng rồi, Tiểu Ngọc, anh người rốt cuộc làm buôn bán gì ở bên ngoài a? Mọi người đều nói bản lĩnh của hắn thật lớn, lại biết kiếm tiền, ai, nếu ta cũng có anh trai như thế thật tốt.”
Mộ Thanh Nghiên nói xong, hai mắt lại cố ý nhìn chằm chằm kẹp tóc mới trên đầu Tiền Tiểu Ngọc.
Cô vẫn còn nhớ rõ, kiếp trước Tiền Tiểu Ngọc thường xuyên khoe khoang trước mặt mình, nói nỗi lần anh của cô ta về nhà đều mang quà tặng về.
Cũng không phải là quà tặng, là mấy đồ linh tinh này nọ.
Kiếp trước Mộ Thanh Nghiên cũng từng hâm mộ những đồđó.
Mộ Thanh Nghiên nói một hồi khiến Tiền Tiểu Ngọc vừa vui vừa kiêu ngạo lại ghê tởm.
Vui là cô cảm nhận được sự hâm mộ của Mộ Thanh Nghiên, điều này khiến cô thực hưởng thụ, ghê tởm là, Mộ Thanh Nghiên thế nhưng lại so bì với mình, có chỗ nào xứng với cô sao?
Tóm lại, trong lòng Tiền Tiểu Ngọc vẫn là cao hứng, cô cười đắc ý với Mộ Thanh Nghiên: “Anh trai của ta buôn bán cái gì có nói ngươi cũng không hiểu, được rồi, ta đột nhiên nhớ tới ta còn có việc, ta đi trước, chuyện mượn sách ngươi đừng quên nói với mẹ ngươi nhé?”
“Được.”
Mộ Thanh Nghiên cũng không sốt ruột thám thính tin tức, cô thản nhiên đáp lại một tiếng, nhìn thấy Tiền Tiểu Ngọc chạy về hướng trường trung học phố Xuân Thụ, cô không tự giác nhíu mày, cô biết đây là Tiền Tiểu Ngọc đi tìm Tần Vĩ Văn.
Nhớ tới kiếp trước Tần Vĩ Văn cũng bị Tiền Tiểu Ngọc hại thật thảm, khiến dì Tuệ cũng chịu tra tấn, u buồn thành bệnh, Mộ Thanh Nghiên quyết định ngày mai sẽ đến nhà họ Tần, ngoài từ hôn, cô còn muốn vạch trần bộ mặt xấu xí của Tiền Tiểu Ngọc.
Trước khi đi ngủ, Mộ Thanh Nghiên rất muốn đem chuyện cô đến nhà họ Tần từ hôn thông báo cho mẹ cùng chị gái, đắn đo một lúc lâu, cô cảm thấy vẫn là tiền trảm hậu tấu tốt hơn.
Để cho mẹ và chị gái đỡ phải lo lắng.
Khả năng từ hôn cũng cao hơn.
Hơn 7 giờ sáng hôm sau, lúc Mộ Thanh Nghiên ra ngoài mua 3 cái bánh bao trở về, Mộ Tử Khiêm đã ngủ dậy.
Tiểu thiên hạ đang hăng say làm bài tập.
Ngửi được mùi bánh bao, hắn khịt khịt mũi, rồi ngẩng đầu, hai cái bánh bao thịt heo nóng đang toả hương ngào ngạt xuất hiện trước mắt.
Hắn vô cùng vui mừng: “Chị hai, hôm nay lại mua bánh bao thịt?”
Mộ Thanh Nghiên đưa bánh bao cho Tử Khiêm, mình cũng cầm lấy cái khác cắn một miếng: “Ừ, chị hai còn phải ra ngoài mua chút đồ, có thể mất thời gian một chút. Ngươi ngoan ngoãn ở nhà làm bài tập, ngày mai chị còn mua cho ngươi ăn nữa.”
“Được.” Mộ Tử Khiêm gật đầu, nhìn bánh bao trong tay Mộ Thanh Nghiên, lại nhìn hai cái bánh trong tay mình, lắc đầu: “Chị cũng phải ăn thêm một cái em mới ăn.”
“A, lại còn biết ra điều kiện, được rồi, theo ý em.” Mộ Thanh Nghiên đang vội, cười hì hì lấy thêm nửa cái bánh bao của Mộ Tử Khiêm liền vội vàng ra ngoài.
Không phải oan gia không gặp nhau, chưa đi được xa, Mộ Thanh Nghiên liền gặp phải Tiền Tiểu Ngọc.
Tiền Tiểu Ngọc thấy Mộ Thanh Nghiên theo bản năng giấu túi bánh bao, khô dầu vào lòng, làm như Mộ Thanh Nghiên không nhìn thấy trong tay cô nàng không có gì.
Mộ Thanh Nghiên không nhìn trò hề của Tiền Tiểu Ngọc, cô lập tức thu hồi ánh mắt, đi qua Tiền Tiểu Ngọc.
Tiền Tiểu Ngọc lo lắng Mộ Thanh Nghiên chào hỏi mình, lại thấy cô không để ý thì có chút tức giận, trừng mắt nhìn bóng lưng xinh đẹp của Mộ Thanh Nghiên, cười nói với anh trai bên cạnh: “Anh trai, đây là Mộ Thanh Nghiên, có phải cô ta đặc biệt làm cho người ta ghét hay không?”
Con ngươi hẹp dài của Tiền Ngọc Thư hơi mị: “Cô ta là Mộ Thanh Nghiên sao? Nhìn cũng thấy chán ghét.”
Tiền Ngọc Thư khéo léo đưa đẩy lõi đời, tự nhiên sẽ không trái ý em gái, tuy rằng hắn luôn luôn không thích tính cách em gái nhà mình, Mộ Thanh Nghiên làm người ta chán ghét trong miệng em gái thực ra dung nhan tinh xảo, dung mạo phong tình thật hợp khẩu vị của hắn.
Điều hắn thấy đáng tiếc là, chẳng những Mộ Thanh Nghiên đã có chủ, lại là con dâu tương lai của Tần Lệnh Sơn, nếu không, hắn thật muốn cướp cô về, cưới hỏi đàng hoàng làm vợ.
Tiền Ngọc Thư vào Nam ra Bắc hiểu rõ, dung mạo và khí chất của Mộ Thanh Nghiên đều là cực phẩm, nữ nhân như thế, đừng nói trong một trấn nhỏ như Xuân Thụ, dù đến thành phố lớn cũng là hiếm gặp, là bảo bối khó có được.
Tiền Ngọc Thư to gan lại cẩn thận, làm việc biết tránh nặng tìm nhẹ, khi dễ nhà họ Mộ cô nhi quả phụ không cần đắn đo, nhưng sự nghiệp Tần lệnh Sơn đang như mặt trời ban trưa, hắn ngu mới đi chọc vào.
Hắn chỉ có thể âm thầm đáng tiếc.
Chỉ khoảng 5 phút, Mộ Thanh Nghiên đã đi đến nhà Tần Lệnh Sơn, đó là ngôi nhà lầu khang trang nhất xung quanh đây.
Cô lặng lẽ đứng ngoài cửa, nhìn Hách Tuệ Như kiếp trước quan tâm tới cô, hốc mắt hơi đỏ lên.
Nhìn thấy hiện tại Hách Tuệ Như thân thể khoẻ mạnh, không khỏi hận Tiền Tiểu Ngọc thêm vài phần. Nếu không có đồ yêu tinh Tiền Tiểu Ngọc hại người, Tần Vĩ Văn sẽ không bị sa đoạ, dì Tuệ cũng sẽ không đau buồn thành bệnh.
Cho nên hiện tại, cô phải mau chóng khiến mưu tính của Tiền Tiểu Ngọc thất bại.
Thu hồi tốt cảm xúc, Mộ Thanh Nghiên giấu tay trái bị thương sau lưng, nhẹ nhàng gõ cửa nhà họ Tần
Trong trấn Xuân Thụ, thậm chí là trong thành phố Huyền Dương, thanh danh của nhà họTần ai cũng biết.
Năm ấy, Tần Lệnh Sơn 36 tuổi, không chỉ là sư trưởng sư đoàn 16, hắn còn là con cháu danh môn Tần gia ở đế đô.
Sở dĩ hắn về ở đây là vì người cha Tần lão từng sống ở đây.
Tần lão còn để lại một ít sản nghiệp ở đây, vài năm nay đúng dịp Tần Lệnh Sơn đóng quân gần đây, Tần Lệnh Sơn xin phép cha mẹ và cha mẹ vợ đưa vợ con về đây ở.
Trấn Xuân Thụ ngoài việc biết bản thân Tần Lệnh Sơn cường hãn, người biết gia thế của hắn lại cực ít, nếu không phải Mộ Thanh Nghiên đã sống qua 1 đời cũng không thể biết.
Tần Lệnh Sơn là con cháu thế gia, cách làm người lại hào phóng, trọng tình trọng nghĩa, đây cũng là nguyên nhân hắn để Tần Vĩ Văn đính hôn với Mộ Thanh Nghiên sau khi Mộ Chính Huy mất vì cứu Tần Khải Văn.
Hắn là dùng cách này để báo ân.
Dung mạo Hách Tuệ Như đoan trang, vẻ mặt dịu dàng, bà ngẩng đầu liền nhìn thấy Mộ Thanh Nghiên, trong lòng rối rắm.
Trước khi Mộ Thanh Nghiên và Tần Vĩ Văn đính hôn, bà là thật sự thích cô bé xinh đẹp nhu nhuận này.
Sau khi Tần Vĩ Văn đính hôn, lại mâu thuẫn với Mộ Thanh Nghiên, khiến người làm mẹ như bà thật ưu thương, nhưng Mộ Thanh Nghiên là con gái của ân nhân cứu mạng con trai út, dù trong lòng Hách Tuệ Như đối với Mộ Thanh Nghiên có oán khí, nhưng vẫn cố chịu đựng, không nhẫn tâm giận chó đánh mèo lên con gái của ân nhân.
Mộ Thanh Nghiên ánh mắt thản nhiên nhìn Hách Tuệ Như cười: “Dì Tuệ”