Beta: Bánh Bao
Sau khi Mộ Thanh Nghiên ra khỏi Lâm gia, vừa đi đến phố chính, một chiếc xe quân vụ xa lạ chạy đến.
Cô vừa muốn tránh ra, còi ô tô vang lên, như chào hỏi cô, cô vừa ngước mắt nhìn, người đang lái xe lại là Thẩm Tiêu Nhiên.
Hắn cho xe chạy đến bên người cô, dừng lại, cười mở cửa xe: “Em Nghiên Nghiên, đang đi về nhà sao? Anh đưa em đi?” (Bánh Bao: Thẩm Tiêu Nhiên đã bắt đầu có tình cảm với Mộ Thanh Nghiên nên mình đổi cách xưng hô thân mật hơn nha)
Hắn xuất hiện nhanh như vậy, Mộ Thanh Nghiên đoán rằng hắn chưa nhận được điện báo của cô.
Nhưng mà nhận được hay không cũng không quan trọng, quan trọng là, bây giờ cô có thể nói chuyện với hắn.
Thẩm Tiêu Nhiên còn cho rằng Mộ Thanh Nghiên từ chối lên xe, ai biết cô không một chút lo lắng, cười cười đi đến bên cửa xe: “Được, vừa vặn em có một việc muốn nói với anh.”
“Có việc muốn nói với anh? Chuyện gì?” Thẩm Tiêu Nhiên thụ sủng nhược kinh, trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Hắn phát hiện ra hắn rất thích ở cùng với cô bé thông minh, thần bí, và đáng yêu này. Cũng không phải hai người từng cứu giúp lẫn nhau, người hắn từng cứu, người từng cứu hắn, không phải có một mình cô, nhưng không có ai như cô, khiến hắn cảm giác như gió xuân.
“Việc này có chút phức tạp, anh cho xe chạy đến bên lề đường quốc lộ đi, chỗ đó yên tĩnh một chút.”
“Được.”
Thẩm Tiêu Nhiên cho xe chạy tới dưới một bóng cây bên đường quốc lộ mới dừng xe: “Bây giờ có thể nói được chưa?”
Ánh mắt trong suốt của Mộ Thanh Nghiên trừng hắn: “Em muốn hỏi anh một chút, anh có chứng thực được những lời nói của Tiền Vân Đóa hay chưa?”
Thẩm Tiêu Nhiên không ngờ Mộ Thanh Nghiên muốn hỏi chuyện này.
Hắn cho rằng, cô hẳn biết đây là một vấn đề cấm kỵ, việc này chẳng khác nào sát muối vào vết thương của hắn.
Điều này làm hắn có chút buồn bực.
Nhưng ánh mắt thuần khiết của cô bé tràn ngập lo lắng, khiến hắn hiểu được, không phải cô thích nói chuyện phiếm, cô là đang lo lắng cho hắn.
Hơn nữa, cô rất kiên nhẫn, và cũng thực cố chấp.
Thấy hắn trầm mặc, cô không thúc giục, cũng không chuyển đề tài.
Thái độ cho thấy cô nhất định phải biết đáp án.
Suy nghĩ đến đây, buồn bực của Thẩm Tiêu Nhiên lập tức tiêu tán, hắn trịnh trọng gật đầu: “Tối hôm qua, anh đã tìm người gọi hồn mẹ để chứng thực, thực sự không có chuyện hồn mẹ hiện về.”
Không nhìn Thẩm Tiêu Nhiên bi thương, Mộ Thanh Nghiên nói thẳng vào trọng điểm: “Vâng, như vậy, Thẩm Tiêu Nhiên, kế tiếp anh định làm thế nào? Anh sẽ làm chuyện điên rồ sao?”
Thẩm Tiêu Nhiên vô cùng khϊếp sợ ngẩng đầu lên, hắn lặng lẽ nhìn cô bé trước mặt vẻ mặt ngưng trọng, ánh mắt tinh thuần, trong lòng hắn nổi sóng động trời, những suy nghĩ xoay chuyển trong đầu hắn.
Khiến hắn không biết phải làm sao.
Hắn trầm mặc nửa ngày, đột nhiên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mộ Thanh Nghiên, thực sự năm nay em mới mười sáu tuổi sao? Vì sao anh cảm thấy tư tưởng của em còn trưởng thành hơn cả anh?”
Mộ Thanh Nghiên chột dạ, nhanh chóng cụp mắt xuống, sau đó ngước lên, nghiêm túc trả lời: “Cái đó phải hỏi mẹ em.”
Đầu tiên Thẩm Tiêu Nhiên sửng sốt, sau đó trộm cười, nhưng cười trộm cũng không biểu đạt hết cảm xúc của hắn, cuối cùng hắn lớn tiếng cười.
Tiếng cười của hắn dễ nghe, khiến người khác say mê, nhưng lúc này Mộ Thanh Nghiên chỉ cảm thấy xấu hổ, cô hung hăng trừng mắt nhìn hắn, mặt hơi đỏ lên: “Không được cười. Thẩm Tiêu Nhiên, anh không biết em lo lắng cho anh thế nào đâu, buổi sáng gọi điện cho anh không có ai bắt máy, gấp đến độ em đã gửi điện báo cho anh. Thẩm Tiêu Nhiên, anh biết không, không phải em thành thục, mà là em lo sợ. Em sợ anh làm chuyện điên rồ, bởi vì em cảm thấy, do em nói cho anh biết chuyện kia, anh mới đi làm những chuyện ngốc nghếch, em phải chịu trách nhiệm với chuyện này. Em không muốn gây ra tội lỗi đó, cho nên, Thẩm Tiêu Nhiên, anh đừng làm chuyện điên rồ có được hay không? Gϊếŧ người không bằng diệt tâm, anh để Thẩm Tâm Dao sống không bằng chết có được hay không?”
Lời nói của Mộ Thanh Nghiên khiến tươi cười của Thẩm Tiêu Nhiên dần dần ngưng kết lại, vẻ mặt hắn kinh ngạc nhìn cô bé tốt đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn, như đóa hoa nhài thuần khiết, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Mộ Thanh Nghiên thấy hắn ngốc lăng, cho rằng hắn không đồng ý với đề nghị của mình, cúi mắt suy nghĩ một chút, ngước mắt nhìn hắn chậm rãi nói: “Thẩm Tiêu Nhiên, anh hẳn vẫn nhớ anh nợ em một lời hứa đi? Em dùng lời hứa hẹn kia cầu anh đừng gϊếŧ Thẩm Tâm Dao được không? Anh muốn trả thù bà ấy thế nào cũng được, chỉ là đừng vì bà ấy mà đem tính mạng và tiền đồ của anh ra đặt cược, nếu thế lương tâm em sẽ rất bất an, rõ ràng là anh cứu em trước, mà em lại liên lụy khiến anh gϊếŧ người, đây không phải là em lấy oán trả ơn sao?” Cô càng nói càng thương tâm, nhịn không được nước mắt cạnh cạnh rơi xuống.
Thẩm Tiêu Nhiên nhìn bộ dáng hoa lê đái vũ của cô gái nhỏ, nhớ đến tối hôm qua, sau khi tìm người chứng thực sự tình năm đó, thực sự hắn có ý định dùng phương thức thô bạo đơn giản nhất gϊếŧ chết Thẩm Tâm Dao, cho đến bây giờ hắn cũng nghĩ như vậy, ngạc nhiên không biết phải làm sao.
Mộ Thanh Nghiên yên lặng khóc một hồi, thấy Thẩm Tiêu Nhiên trầm mặc không nói, trong lòng càng hoảng sợ, hắn như thế này, cho thấy trong lòng hắn thực sự có ý tưởng đó.
Kỳ thực cũng phải là ý tưởng hồ đồ a, mối thù gϊếŧ mẹ không đội trời chung, người có nhiệt huyết đều không sẽ chọn cách làm như thế.
Thấy hắn nhất định cũng không chịu bày tỏ thái độ, cô vươn bàn tay nhỏ nhắn tinh tế khẽ kéo áo hắn: “Tiêu Nhiên, đồng ý với em được không? Tiêu Nhiên...”
Hai tiếng “Tiêu Nhiên” thân thiết vô cùng cô vừa nói ra, mới ý thức được trong tình thế cấp bách cô đã làm gì: Cô, thế nào cô có thể gọi hắn là Tiêu Nhiên, đây là cách gọi của cô ở kiếp trước, sau khi hai người đã hiểu được tâm ý của nhau?
Xem ra thói quen thực sự đáng sợ, cho dù cô ẩn nhẫn khắc chế, vẫn là để lộ ra.
Cũng may, để lộ không rõ ràng, không khó che giấu.
Mộ Thanh Nghiên âm thầm cầu nguyện Thẩm Tiêu Nhiên không phát hiện ra sự khác thường đó, quay đầu nhìn lại, đã thấy vẻ mặt hắn chế nhạo thay thế cho những u buồn, phiền muộn lúc trước.
Cô thầm nói không tốt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đang muốn giải thích, Thẩm Tiêu Nhiên cười nói: “Cô nhóc ngốc nghếch, trong mắt em, anh là người ngốc như vậy sao? Em yên tâm, anh sẽ không làm ra việc hồ đồ, lời hứa của em vẫn là giữ lại để sau này dùng đi.”
Mộ Thanh Nghiên nghe nói như thế cảm thấy sáng bừng một vùng trời: “Vâng, anh nói lời phải giữ lời, anh nhất định phải sống thật tốt, để em còn có cơ hội đòi lời hứa của anh.”
“Được, anh đồng ý với em.”
“Không được, anh, phải thề.”
“Thề? Em không biết phần lớn lời thề trên đời này là không đáng tin sao?” Con ngươi Thẩm Tiêu Nhiên sâu thẳm, tăng lên ba phần mị hoặc.
Mộ Thanh Nghiên bị sắc đẹp của hắn mê hoặc, hô hấp cứng lại, dừng một chút, mới nói: “Đó là người khác, anh thề, em tin.”
“Được rồi.” Thẩm Tiêu Nhiên lại thấy cảm động trong lòng, hắn trịnh trọng giơ tay phải lên: “Ta, Thẩm Tiêu Nhiên thề, đồng ý với Mộ Thanh Nghiên quyết không nuốt lời, nếu làm trái lời thề này, ta...”
Thẩm Tiêu Nhiên còn chưa nói xong, Mộ Thanh Nghiên sốt ruột cắt đứt: “Cứ như vậy là được rồi, không cần phải nói những điềm xấu.”
Mộ Thanh Nghiên biết Thẩm Tiêu Nhiên là người nói là làm, tuy nhiên tình huống của Thẩm Tâm Dao đặc thù, hắn có lẽ không thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn, nhưng làm sao cô đành lòng nhìn người trong lòng mình vì vi phạm lời thề, sẽ gặp phải trừng phạt đâu?
Xác thực Thẩm Tiêu Nhiên tạm thời sẽ không làm chuyện điên rồ, Mộ Thanh Nghiên bụm miệng cười như con mèo nhỏ, Thẩm Tiêu Nhiên cưỡng chế ý muốn xoa đầu cô nhóc, cười nói: “Ừ, cảm ơn em Mộ Thanh Nghiên, em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không làm chuyện điên rồ, anh sẽ từ từ tra tấn Thẩm Tâm Dao, tuyệt sẽ không để bà ta chết một cách thống khoái.”
Mộ Thanh Nghiên đùa: “Vâng, nếu thực không chịu nổi, cứ dùng lời hứa của em là được.”