Chương 55: Người Yêu Cũ.

Beta: Bánh Bao

“Em khách sáo quá.” Tống Hồng Quảng ham những món lợi ích nhỏ, ra vẻ khách khí nhận lấy nước ngọt. Nhìn thấy có mấy người đồng nghiệp đi ngang qua, nhìn bọn họ cười ái muội, làm như không có việc gì, tìm chuyện để nói: “Xe của em sửa được chưa?”

Lâm Dung cười khổ một tiếng: “Đi tạm vẫn được, nhưng mà xích ... có đôi lúc vẫn không ổn lắm.”

“Xích không ổn? Đâu, anh kiểm tra giúp em.” Tống Hồng Quảng nói xong đặt chai nước ngọt trên mặt đất, bắt đầu kiểm tra xe cho Lâm Dung.

Bọn họ trì hoãn một hồi, đợi đến khi xe đạp của Lâm Dung sửa xong, phía trước xưởng đã không có người nào.

Lâm Dung nhìn thấy đúng lúc thích hợp, nhỏ giọng nói với Tống Hồng Quảng: “Anh Hồng Quảng, cửa hàng thực phẩm chín nhà mẹ đẻ chị Tâm Lan mỗi ngày kiếm trược một trăm đồng là sự thật phải không?”

Thanh âm ôn nhu của Lâm Dung nói ra những lời khiến hai tai Tống Hồng Quảng nổ tung. Một ngày kiếm được một trăm đồng?

Cửa hàng thực phẩm chín nhà mẹ Tâm Lan mỗi ngày có thể kiếm được một trăm đồng?

Bọn kiếm được nhiều tiền như vậy ư?

Khó trách, lại cho Tâm Lan sáu trăm đồng tiền lương mỗi tháng.

Hắn còn cho rằng Đinh Tú Phương rất ngốc, thế nhưng cho Mộ Tâm Lan một nửa tiền lời, vì thế hắn còn luôn mừng thầm, nguyên lai, là có chuyện như vậy.

Bọn họ làm như thế là xem hắn như người ngoài?

Trong lòng Tống Hồng Quảng một trận rối bời, chỉ mong những lời Lâm Dung nói với hắn không phải sự thật, hắn chột dạ nheo mắt lại, nhỏ giọng hỏi Lâm Dung: “Em nghe ai nói?”

“Ha ha” Lâm Dung làm bộ như vì thấy hắn không được tự nhiên, ngượng ngùng cười: “Anh Hồng Quảng, anh đừng khẩn trương, em sẽ không đi khắp nơi nói lung tung, anh không cần phải giấu giếm em.”

“Anh...” Tống Hồng Quảng nói thầm, đâu phải ta muốn giấu giếm ngươi, chính ta mới là người bị lừa gạt có được hay không?

Nhưng hắn có thể nói thật sao?

Sao hắn có thể nói ra những lời mất mặt như thế?

Hắn ngăn chặn lửa giận trong lòng, cười ha ha: “Em cứ nói với anh, em là nghe ai nói mà biết?”

Vẻ mặt Lâm Dung hâm mộ cười: “Tiểu Tĩnh nhà em và Nghiên Nghiên là bạn tốt, vài ngày trước Tiểu Tĩnh đến nhà Nghiên Nghiên chơi, trong lúc vô tình nghe thấy, Tiểu Tĩnh còn nghe thấy mỗi tháng dì Tú Phương đưa cho Tâm Lan một ngàn đồng. Ai nha, em thật hâm mộ nhà anh, nếu em cũng có thể làm ra đồ chín hấp tương thơm ngon như thế thì thật tốt.”



Nói xong, thấy Tống Hồng Quảng bộ dáng ngốc lăng, trêu ghẹo: “Yên tâm, em và Tiểu Tĩnh đều sẽ không đem bí mật nhà các anh nói lung tung, cho dù nhà các anh có buôn bán được nhiều tiền, em cũng không có tay nghề tốt như thế. Được rồi, em phải về đây, cảm ơn anh Hồng Quảng, hẹn gặp lại.”

Tống Hồng Quảng như người mất hồn, ủ rũ gật đầu với Lâm Dung, trong đầu đều là bàn tính “Một trăm một ngày, ba ngàn đồng một tháng, ba vạn sáu ngàn đồng một năm” các con số cứ thi nhau ngảy nhót trong đầu hắn.

Lòng muộn phiền, hắn muốn đánh người, nhưng hắn tức giận là một chuyện, đầu cũng không phải ngu ngốc.

Hắn tỉnh táo lại, sau khi cẩn thận nghĩ lại từng chi tiết, hắn không thể không thừa nhận, hắn không thể oán trách bất luận người nào nhà họ Mộ.

Thời điểm vừa khai trương cửa hàng thực phẩm chín, Đinh Tú Phương từng đề nghị để hắn cũng mở tiệm.

Về phần tiền lời lãi khác nhau? Được rồi, chỉ là cách nói, lúc vừa khai trương mỗi ngày kiếm được 40 đồng, bây giờ công việc buôn bán thuận lợi, tiền lời tăng lên là bình thường.

Cho nên, chuyện này hắn không có lý do gì trách người nhà họ Mộ.

Về phần Mộ Tâm Lan giấu giếm một phần tiền lương, chuyện này nếu nói rõ ràng, người chột dạ chính là hắn và Tằng Quế Hương.

Nửa năm nay, Tằng Quế Hương lấy các loại lý do, “mượn” hơn phân nửa tiền lương của vợ chồng hắn.

Hắn đoán rằng, Mộ Tâm Lan tâm tư đơn thuần, hắn nói gì cũng nghe, sở dĩ phải làm thế, có lẽ đã biết chuyện hắn và Tằng Quế Hương đã làm.

Tống Hồng Quảng cũng phải thừa nhận, người nhà họ Mộ rất thành thật, mẹ chồng lấy tiền của con dâu, như nhà người khác, đã sớm xông đến cửa mắng toang đầu.

Làm sao có thể giống như Mộ gia ngu ngốc im lặng không nói một tiếng?

Nửa năm này, vì gia đình bên vợ của mình quá thành thật, hiền lành, một mặt hắn mừng thầm, một mặt lại khinh bỉ bọn họ ... vô dụng.

Người vô dụng đột nhiên phát tài, tâm lý Tống Hồng Quảng hụt hẫng lợi hại, hắn buồn bực cả buổi mới trấn an được cảm xúc phập phồng của mình, quyết định tạm thời án binh bất động.

Nếu một tháng Mộ Tâm Lan đã có một ngàn đồng tiền lương, nhà hắn dù không mở cửa hàng thực phẩm chín cũng không sao. So với ai hắn đều hiểu, nếu thực sự kết phường mở cửa hàng với cha mẹ, lấy tính cách bình thường thích đoạt tiền tài thu vào túi của Tằng Quế Hương, phần của hắn có thể có bao nhiêu?

Nhưng nếu hắn đem chuyện này gạt cha mẹ, sau đó từ từ dỗ Mộ Tâm Lan đưa cho hắn số tiền kia, đó mới đúng là cao kiến.

Một ngày kia, ăn cơm tối xong, Tống Hồng Quảng muốn ở lại với Mộ Tâm Lan một hồi, chính thức bắt đầu sự nghiệp dỗ tiền của hắn, chẳng may, đêm nay Mộ Thanh Nghiên lại phi thường quấn quýt lấy Mộ Tâm Lan nói những chuyện hồi nhỏ, nói là sưu tập đề tài viết văn.

Còn cổ vũ Tống Hồng Quảng gia nhập, cũng nói với mọi người mấy chuyện vui lúc thơ ấu.

Kế hoạch của Tống Hồng Quảng thất bại, khiến hắn tức giận ghê gớm, lấy cớ trong nhà có việc, hầm hừ rời đi.

Nhanh đến giữa trưa hôm sau, hắn vốn định tiếp tục sự nghiệp ngày hôm qua còn chưa hoàn thành, ai biết, buổi trưa hôm đó, Mộ gia đặc biệt bận, Mộ Tâm Lan còn một đống lớn rau chưa nhặt, hắn chỉ đành từ bỏ.



Tống Hồng Quảng vốn nóng tính sắp hết kiên nhẫn, thầm nghĩ, ta cũng không tin đêm nay, con nhóc kia còn muốn cuốn lấy đòi kể chuyện xưa.

Ai biết, sau khi tan làm, hắn vừa đến nhà, đến cái bóng Mộ Tâm Lan cũng không nhìn thấy.

“Mẹ, Tâm Lan đâu rồi?”

“Bọn nó đến nhà Lý Tuyết rồi.” Đinh Tú Phương cười giải thích: “Không phải nhà chồng Lý Tuyết mở cửa hàng thực phẩm chín ở thành phố Huyền Dương sao? Tâm Lan và Nghiên Nghiên đến học hỏi kinh nghiệm.”

“Lý Tuyết?” Nghe được tên này, trong lòng Tống Hồng Quảng xẹt qua một tia chua xót, sau một lát, lại có chút đắc ý nhỏ, Lý Tuyết gả xa thì sao? Lần đầu tiên của ả không phải dành cho hắn sao?

“Đúng vậy, chính là Lý Tuyết nhà mẹ đẻ gần xưởng rượu con làm, con bé và Tâm Lan là bạn học.”

“Thế a, con cũng không nhớ rõ.” Tống Hồng Quảng lung tung ứng phó hai câu, một mình ăn cơm, theo lệ thường cầm hai túi đồ chín hấp tương đi về nhà, nghĩ nghĩ, ma xui quỷ khiến lại đi về phương hướng nhà Lý Tuyết.

Đến cửa nhà Lý Tuyết, hắn dừng chân nghe ngóng một hồi, trong nhà không có tiếng người.

Trong nhà Lý Tuyết không có người?

Chị em Mộ gia không đi tìm Lý Tuyết?

Đang lúc Tống Hồng Quảng muốn rời đi, bỗng nhiên nghe được thanh âm quen thuộc của một cô gái xinh đẹp: “Anh Hồng Quảng.”

Hắn quay đầu, dĩ nhiên là Lý Tuyết ăn mặc thành bộ dáng người thành phố, so với trước khi lấy chồng, Lý Tuyết càng xinh đẹp hơn.

Tống Hồng Quảng tâm loạn như ma, mí mắt nhảy nhảy, trái tim đập liên hồi, lại chỉ có thể ra vẻ trấn tĩnh: “Lý Tuyết, em về rồi sao?”

“Chị dâu em phải sinh em bé ở bệnh viện, em về trông nhà. Anh Hồng Quảng, anh tới tìm Tâm Lan sao? Bọn họ vừa mới đi.”

“Hả, đã đi rồi sao, anh về trước đây, hẹn gặp lại.” Tống Hồng Quảng nói xong như muốn chạy trốn.

“Ai, anh Hồng Quảng, anh có thể xem giúp em cái xe đạp được không? Xe đạp của em hỏng rồi, không có xe đạp, em không có cách nào đi mua đồ ăn.”

Tống Hồng Quảng nhìn nhìn thân thể lung linh kiều diễm của Lý Tuyết, nghĩ nghĩ đến chiếc xe đạp vừa cũ vừa cà tàng của Lý Đại Long, gật đầu: “Được, xe ở đâu? Anh xem giúp em.”

Lý Tuyết dẫn Tống Hồng Quảng vào nhà: “Anh Hồng Quảng vẫn tốt tính như vậy.”

Hai người nói chuyện, rất nhanh đã đến chỗ dựng xe đạp, nơi này là khuê phòng của Lý Tuyết trước khi lấy chồng, bây giờ là phòng ngủ tạm thời của cô.