Hôm nay, Mộ Thanh Nghiên rất hào hứng làm bánh bao cho mọi người, hỏi ý kiến mọi người, cô quyết định làm bánh bao nhân rau hẹ và bánh bao nhân đậu.
Nồi bánh bao đầu tiên ra lò, cô cầm một cái cắn một miếng, hương vị đã lâu chưa được ăn, liền thấy một thân ảnh quen thuộc.
Cô phát hoảng, thật không có tiền đồ, chẳng lẽ ăn bánh bao Thẩm Tiêu Nhiên thích nhất cũng khiến cô bị ảo giác?
Này, này cũng quá bẫy người khác đi?
Còn có để cô ăn bánh bao cho ngon hay không?
Mộ Thanh Nghiên dở khóc dở cười, lại nghe tiếng Đinh Tú Phương gọi lớn từ phòng khách: “Mời chú Sơn, còn có hai đồng chí, vào nhà cùng ăn bánh bao đi.”
Nga, nguyên lai không phải ảo giác, thực sự là Thẩm Tiêu Nhiên tới.
Thu hồi cảm xúc, bưng bánh bao lên phòng khách, nhìn thấy Thẩm Tiêu Nhiên, ánh mắt Mộ Thanh Nghiên không tự chủ nhìn về phía vết thương ở bụng và đùi của hắn, tuy rằng vết thương đều giấu dưới lớp quần áo.
Cảm giác được Mộ Thanh Nghiên quan tâm tới ... vết thương của mình, trong lòng Thẩm Tiêu Nhiên ấm áp: Thực là cô bé chân thành.
Bởi vì bánh bao mới ra lò, bánh bao đều là để trong bát đưa cho khách.
Thừa dịp Đinh Tú Phương đưa bánh bao cho Tần Lệnh Sơn, Mộ Thanh Nghiên nhanh tay gắp ba cái bánh bao đưa cho Thẩm Tiêu Nhiên, lại giúp Lạc Tuấn tuỳ tiện gắp mấy cái, xong mới tiếp tục ăn bánh bao thịt của mình.
Chỉ chốc lát, trong phòng không ngừng vang lên tiếng suýt xoa khen ngợi.
Trong lòng Mộ Thanh Nghiên đắc ý: Bánh bao cô làm đương nhiên ngon lắm.
Kiếp trước Thẩm Tiêu Nhiên thích nhất là ăn bánh bao cô làm. A, đừng nói hắn thực sự có lộc ăn nhé.
Nghe nói, đây là do Mộ Thanh Nghiên làm, Lạc Tuấn thực sùng bái, Thẩm Tiêu Nhiên sắc mặt không thay đổi, Tần Lệnh Sơn tán thưởng xen lẫn một chút tiếc nuối.
Hắn cảm thấy Mộ Thanh Nghiên thật là một đứa bé tốt, đáng tiếc, lại không có duyên phận với nhà hắn.
Nhưng mà, không làm con dâu, làm con gái nuôi cũng được.
Đúng, lúc trở về sẽ thương lượng chuyện này với Tuệ Như, nếu cô ấy không phản đối, liền nhận Mộ Thanh Nghiên làm con gái nuôi.
Tần Lệnh Sơn vừa có ý này, tâm trạng thật tốt, lơ đãng ăn nhiều vài cái bánh bao, đợi đến khi hắn ăn cái thứ năm, mới ngượng ngùng nhận ra: “Này, thật là ngại quá, buổi sáng chúng ta đi từ quân khu, còn chưa có ăn trưa, vốn định qua nhà các ngươi mua chút đồ chín hấp tương về nấu cơm, ai nha, cũng là Nghiên Nghiên làm bánh bao quá ngon.”
“Không sao, vốn còn chuẩn bị đưa đến nhà các chú một nồi, vừa hay, chú mang nhiều một ít về để Tuệ Như và bọn nhỏ nếm thử, cũng là chúng ta định mang qua.” Đinh Tú Phương vừa nói vừa đi gói bánh bao trên bàn.
Bà không phải nói qua loa, thật sự là bà định mang bánh bao đưa đến nhà họ Tần.
Mộ Thanh Nghiên nghe nói bọn họ mới từ quân khu trở về, còn chưa tới nhà, chuẩn bị mua đồ chín hấp tương về, vừa ăn bánh bao vừa đi đến quán dựng trước nhà.
Thẩm Tiêu Nhiên nhìn cô ăn bánh bao nhỏ nhẹ, người khác đều ăn xong một mâm bánh bao rồi, cô cũng chưa ăn hết một cái, cảm thấy cô thực đáng yêu y như con mèo nhỏ, thấy cô đi ra ngoài đóng gói đồ chín hấp tương, nói với Tần Lệnh Sơn “Ta ra ngoài chọn đồ ăn” liền đi theo ra ngoài.
Hắn có chuyện muốn nói với Mộ Thanh Nghiên.
Lạc Tuấn vốn định đi cùng, gặp Đinh Tú Phương đưa cho một miếng dưa hấu, tính tham ăn trỗi dậy, hắn lặng lẽ ngồi lại trên ghế.
Thẩm Tiêu Nhiên đi theo Mộ Thanh Nghiên đến sạp, nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Đã mua xong nhà, cũng làm xong thủ tục, ta ở lại đây ba ngày, ngươi có muốn cùng ta đi xem nhà không?”
Cảm giác như mình cùng Thẩm Tiêu Nhiên đang nói chuyện gì cơ mật lắm, Mộ Thanh Nghiên buồn cười: “Không có thời gian đi, anh đem giấy tờ nhà đất, và chìa khoá đưa cho em là được.”
“Khi nào ta có thể đưa cho ngươi? Hiện tại?”
“Hiện tại không được, em không muốn để người trong nhà biết, ngày mai hơn hai giờ chiều, anh làm bộ đến mua đồ chín hấp tương lại đưa cho em.”
“Có thể. Đúng rồi, vì sao lại đưa cho ta tất cả đều là bánh bao?” Thẩm Tiêu Nhiên đột nhiên đầu óc mơ hồ, hỏi ra một câu ngốc nghếch.
Nói xong hắn liền hối hận, nếu không phải cô nhóc này cố ý, bị hắn nói như thế lại tức giận làm sao bây giờ?
Nhưng mà Mộ Thanh Nghiên lại không tức giận: “Bởi vì anh bị thương, cần bồi bổ nhiều, vết thương của anh tốt hơn chưa?”
“Ừ, tốt lắm rồi.”
Hai người còn đang lưu luyến nói không rời, nhưng đang giữa ban ngày ban mặt, đồ ăn cũng gói xong, Thẩm Tiêu Nhiên đành phải ngưng câu chuyện, trả tiền rồi đi.
Mộ Thanh Nghiên cũng không từ chối, bởi vì Thẩm Tiêu Nhiên lấy ra một tờ một trăm đồng, cô chỉ có thể gọi Mộ Tâm Lan trả lại tiền lẻ.
Mộ Tâm Lan vừa đúng đang ở phòng bếp, trong lúc chờ cô, hai người im lặng không nói gì, thường thường liếc nhìn nhau, đợi bọn họ nhận ra giữa hai người có chút “Liếc mắt đưa tình”, đã không còn kịp.
Mộ Tâm Lan đến.
Mộ Thanh Nghiên cảm giác xấu hổ, chạy nhanh về phòng bếp làm đồ chín hấp tương, bỏ lại Thẩm Tiêu Nhiên, đến tận lúc Tần Lệnh Sơn mang Thẩm Tiêu Nhiên và Lạc Tuấn rời đi mới về phòng khách.
Thẩm Tiêu Nhiên theo Tần Lệnh Sơn đến nhà họ Tần, luôn có chút không yên lòng, lấy cớ đưa quà cho cô Thẩm Tâm Dao liền rời đi.
Lạc Tuấn do dự một chút, chạy theo hỏi: “Thế nào? Tiêu Nhiên, cảm xúc của ngươi có chút khác thường?”
“Không có việc gì, chỉ là chuyện cô và ông nội có chút phiền.”
“Mâu thuẫn giữa cô của ngươi và ông nội rất khó hoá giải, nhưng mà, xe đến chân núi ắt có đường, ngươi cứ để kệ nó đi.”
Thẩm Tiêu Nhiên nhìn thoáng qua Lạc Tuấn tính cách chân chất, gật đầu: “Ta biết, ta biết nên làm như thế nào, chỉ là cảm thấy tiếc mà thôi. Tốt lắm, đừng nói ta, nói chút chuyện của ngươi đi, chuyện ly hôn ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Lạc Tuấn thu hồi nụ cười ngây ngô: “Ta nghĩ kỹ lắm rồi, giữ được người không giữ được tâm, ly hôn đối với mọi người đều tốt.”
Thẩm Tiêu Nhiên chấp nhận: “Ừ, cũng phải. Có gì khó khăn cứ nói với ta, nhất định đừng khách khí.”
Nghe vậy, lập tức Lạc Tuấn nở nụ cười: “Thật không? Ta vốn định để ngươi đưa ta về bằng xe của Tần sư trưởng, nếu ngươi muốn đi đến chỗ cô của ngươi, quên đi, ta tự về bằng xe khách.”
Lần này, Lạc Tuấn về nhà ở hai ngày, lấy xe của Tần Lệnh Sơn không tốt lắm.
Thẩm Tiêu Nhiên bật cười: “Vẫn là để ta đưa ngươi về nhà trước đi, tối nay ta qua chỗ cô ta là được.”
“Được, vậy ngươi đi lấy xe, ta đến nhà cô bé Mộ mua ít thức ăn chín mang về nhà.”
“Lái xe cùng đi, dù sao tiện đường.” Thẩm Tiêu Nhiên nói xong liền đến chỗ Tần Lệnh Sơn lấy chìa khoá xe.
Tần Vĩ Văn nghe nói Thẩm Tiêu Nhiên muốn đưa Lạc Tuấn về trấn Tân Tuyền, ánh mắt lập tức sáng: “Có thể cho em đi theo không? Cha, mẹ, con có thể đi cùng anh Tiêu Nhiên và anh Lạc Tuấn không?”
“Đi thôi” Hách Tuệ Như vừa muốn phản đối, Tần Lệnh Sơn đã vung tay.
Hách Tuệ Như nghĩ một chút, giãn mày: “Muốn đi thì đi đi, bên ngoài trời nóng, đi đổi bộ quần áo khác, à, nhớ đổi sang đôi giày xăng đan.”
Tần Khải Văn còn muốn đi theo xem náo nhiệt, nghe thấy Hách Tuệ Như nói phiền toái như vậy, nhìn một chút bên ngoài đang nắng to, yên lặng lên lầu.
Mang đồ Hách Tuệ Như chuẩn bị biếu cha mẹ Lạc Tuấn, Tần Vĩ Văn và Lạc Tuấn vào trong xe.
Thẩm Tiêu Nhiên đã sớm ngồi trên xe, nhăn mi không biết đang nghĩ gì.
Vẻ mặt Tần Vĩ Văn sùng bái nhìn hắn, thầm nghĩ: Cái gọi là thiên chi kiêu tử là nói về anh Tiêu Nhiên đi? Gia thế thâm hậu, tướng mạo xuất chúng, suy nghĩ linh hoạt, năng lực cường hãn, có khả năng nghịch thiên.
Thật làm cho người khác hâm mộ.
Hắn cũng muốn có cuộc sống như Thẩm Tiêu Nhiên, đáng tiếc, hắn liền thua ở ngay vạch xuất phát – không phải ai cũng có cơ hội tốt như vậy, trúng tuyển cuộc thi tuyển chọn bộ đội đặc chủng.