“Chị Dung Dung, chị cảm thấy chị và Triệu Ái Quốc có tương lai sao?” Mộ Thanh Nghiên một đao đâm vào chính chỗ đau.
Lâm Dung lắc đầu: “Không có khả năng.”
“Vậy chị có muốn nhân cơ hội này, cắt đứt hoàn toàn với hắn không?”
“Cắt đứt hoàn toàn?” Lâm Dung nghe thấy, trong lòng cả kinh.
Chủ động cắt đứt với Triệu Ái Quốc?
Cô chưa từng nghĩ tới đâu.
Cô cảm thấy, chuyện chấm dứt nên do Triệu Ái Quốc định đoạt.
Không phải vì cô không muốn bỏ Triệu Ái Quốc, mà cô so với ai đều hiểu rằng, nếu không phải Triệu Ái Quốc đồng ý, cô có nói cũng vô ích.
Nhưng mà nghe Mộ Thanh Nghiên nói như vậy, giống như, cô thực sự có thể làm như thế.
Mộ Thanh Nghiên liếc mắt nhìn Lâm Dung, trong lòng cảm thấy sâu sắc thương tiếc và bi ai: “Vâng, hiện tại không phải hắn bị giam trong sở cảnh sát sao? Chị đi tìm cha mẹ hắn, chị nói chị có thể ra sáu ngàn đồng, nhưng có một điều kiện, hoặc là hắn vừa ra tới liền đi đăng ký kết hôn với chị, hoặc là hai người nhất đao lưỡng đoạn.”
“Làm giấy chứng nhận kết hôn? Nhất đao lưỡng đoạn? Sáu ngàn đồng? Không phải là một vạn đồng sao?” Đầu óc Lâm Dung có chút không đủ dùng.
“Đúng vậy.” Sợ Lâm Dung bị đả kích, Mộ Thanh Nghiên bỏ qua điểm quan trọng làm giấy chứng nhận kết hôn, chỉ nói đến chuyện tiền: “Một vạn đồng là em đưa cho chị, chị không cần thiết dùng toàn bộ lên người không đáng. Tuy rằng Hướng Ca nói muốn một vạn đồng, nhưng là không thể một mình chị chịu a, dù sao cũng phải để cha mẹ Triệu Ái Quốc cũng ra một ít phải không?”
“Này, chị cũng từng nghĩ, nhà bọn họ nhiều nhất cũng chỉ có thể lấy ra hai ngàn đồng.”
“Vậy để bọn họ lấy ra hai ngàn đồng. Nhưng mà, tuy chị định ra tám ngàn đồng, lúc đầu cũng chỉ có thể nói sáu ngàn đồng. Về phần sáu ngàn đồng này ở đâu, chị nghĩ kỹ phải nói như thế nào chưa?”
Lâm Dung bất đắc dĩ cười: “Chị từng có ý bán nhà, sau này nghĩ lại, nhà là của Tiểu Quyền, nếu phải bán nhà thực xin lỗi Tiểu Quyền, cho nên mới không bán nữa. Không bán nhà, vẫn có thể lấy cớ bán nhà.”
Ánh mắt Mộ Thanh Nghiên sáng lên: “Đúng, đó là một ý kiến hay, chị vì cứu Triệu Ái Quốc, liền nhà cũng phải bán, người nhà Triệu Ái Quốc sẽ không thể tay không đi van xin chị đi?”
Lâm Dung gật đầu, một lát lại cau mày: “Nhưng mà, đến lúc đó chị đem phòng ở bán cho ai được đây?”
Mộ Thanh Nghiên đảo mắt một vòng, nghĩ ra một người: “Chị bảo anh Tiếu Thanh mua đi?”
“Anh Tiếu Thanh? Tiếu Thanh là người nhà em?” Nhớ tới tình huống lúc trước ở phòng khách, Lâm Dung nghĩ đến một việc.
“Không phải, hắn là học sinh của cha em, hắn nói em có việc có thể tìm hắn hỗ trợ, việc nhỏ ấy hắn nhất định sẽ vui vẻ đồng ý. Nếu chị không có ý kiến, em sẽ nói thay chị.”
“Được, em nói với Tiếu Thanh đi.”
“Nói chuyện xong rồi, chị cầm tiền được rồi.” Mộ Thanh Nghiên nói xong, cầm ra một chồng tiền.
“Em, em đã mang tiền tới rồi?” Lâm Dung nhìn tập tiền, trong lòng nhảy loạn, một vạn đồng, tại thời điểm này không tính là số tiền cực lớn, những cũng là tiền lương nhiều năm của một công nhân bình thường, lúc nói chuyện còn không có cảm giác, hiện tại chân chính nhìn thấy, mới cảm thấy thực là một số tiền lớn.
Lâm Dung đột nhiên cảm thấy Mộ Thanh Nghiên thần bí lại cao thâm.
Chẳng qua, những gì cô ấy nói rất hợp tình hợp lý, cô cũng không có cách nào hoài nghi.
Được rồi, kỳ thật cô có chút hoài nghi, nhưng nóng lòng muốn thoát khỏi khốn cảnh, cô muốn đánh cuộc một phen.
Mộ Thanh Nghiên lại vô cùng bình tĩnh: “Vâng, trước đưa tiền cho chị, công thức đồ chín hấp tương, vài ngày nữa lại nói với chị.”
“Công thức đồ chín hấp tương? Công thức gì cơ?” Lâm Dung không hiểu ra sao.
Mộ Thanh Nghiên cười: “Hắc hắc, xem ra chị còn chưa nếm thử đồ chín hấp tương nhà em làm a. Hôm nay em mang đến một ít, đợi chị ăn thử, chúng ta lại nói chuyện này. Nhưng mà có chuyện nhất định chị phải nhớ, thời điểm kết thúc mọi chuyện với Triệu Ái Quốc nhất định phải để Hướng Ca và Tiếu Thanh cùng nhau chứng kiến, như vậy, hắn không muốn đáp ứng, cũng chỉ có thể đáp ứng, về sau sẽ không dễ dàng tìm chị phiền toái.”
“Chị hiểu, em yên tâm, chị sẽ không ngốc.”
Lúc Mộ Thanh Nghiên đi ra mới biết, không ngờ hai người nói chuyện gần 20 phút, hiếm khi thấy Tiếu Thanh cùng thuộc hạ vẫn bình tĩnh chờ ở phòng khách.
Lâm Dung đợi Mộ Thanh Nghiên đi ra ngoài, cấp tốc đem giấu một vạn đồng, cầm 700 đồng lúc trước chạy ra: “Anh Tiếu Thanh, chờ có sốt ruột không? Cầm, đây là tiền em mới thu xếp được, còn lại em sẽ mau chóng trả.”
“Ừ, có thể trả sớm một chút là tốt nhất, nếu không được, cũng chỉ lùi dăm ba ngày thôi.” Tiếu Thanh bảo thuộc hạ nhận tiền, quay đầu nhìn Mộ Thanh Nghiên, đang muốn nói gì đó với cô, Mộ Thanh Nghiên đột nhiên cười: “Anh Tiếu Thanh, có thể nói chuyện riêng với anh mấy câu được không?”
Nói xong, cô nghịch ngợm giơ tay về phía cửa sau nhà Lâm Dung, làm một tư thế mời vô cùng tao nhã soái khí.
Mọi người trong phòng nhìn có chút ngây ngốc.
“Được.” Tiếu Thanh tủm tỉm cười, ý bảo thuộc hạ ra ngoài cửa chờ, chính mình đi theo sau Mộ Thanh Nghiên ra phía vườn rau nhỏ sau nhà Lâm Dung.
Bọn họ đi đến bên cạnh giàn cà chua chín mọng giữa vườn rau, Tiếu Thanh sờ mũi, tủm tỉm cười: “Em Nghiên Nghiên muốn nói với anh cái gì?”
“Triệu Ái Quốc làm những chuyện vô liêm sỉ với Lâm Dung, người khác không biết, anh Tiếu Thanh hẳn là biết đi? Lâm Dung là chị em kết nghĩa của em, em muốn cầu anh hỗ trợ che giấu một chút, để chị ấy có thể thuận lợi nhất đao lưỡng đoạn với Triệu Ái Quốc.”
“Em muốn anh làm thế nào?” Tiếu Thanh thu lại khuôn mặt tươi cười, vẻ mặt trở nên thận trọng.
“Không cần quá khẩn trương, đều là những chuyện thực đơn giản.” Mộ Thanh Nghiên nhịn không được trêu ghẹo.
“Ha ha, chuyện phiền toái một chút anh cũng không sợ.”
“Em muốn mời anh hỗ trợ làm hai việc, thứ nhất, phối hợp với Lâm Dung, nói là đem nhà bán cho anh; thứ hai, ngày Lâm Dung giao tiền bồi thường cho Triệu Ái Quốc làm lý do chia tay, anh nhớ phải ở đây làm người chứng kiến, đương nhiên, có thể tìm thêm nhiều người có máu mặt làm chứng kiến càng tốt.”
Tiếu Thanh nhíu mày, ngữ khí lại ôn hoà: “Anh hiểu ý em nói, em nghe anh nói xem, có phải anh hiểu sai hay không: Ý của em là, Lâm Dung đã có tiền, không có cách nào nói ra tiền từ đâu đến, cho nên giả vờ bán nhà, anh giả làm người mua nhà, đây là thứ nhất. Thứ hai là, Lâm Dung muốn mượn cơ hội này chia tay với Triệu Ái Quốc, lại sợ sau này Triệu Ái Quốc đổi ý, cho nên để anh cùng một vài người có máu mặt làm nhân chứng cho cô ấy.”
Mộ Thanh Nghiên vui lòng tán dương: “Nói hoàn toàn đúng, trăm phần trăm.”
Tiếu Thanh lập tức nở nụ cười: “Anh sẽ giúp em làm thoả đáng, cam đoan với em, so với em nghĩ còn hoàn hảo hơn.”
Cái gọi là “thỉnh cầu” của Mộ Thanh Nghiên lại quá đơn giản.
“Vâng, em tin tưởng anh. Đúng rồi, có thể hỏi quan hệ của anh và Dương Bảo Quốc không?”
“Cha hắn cứu mạng của anh. Cho nên, mạng của anh xem như là của Dương Bảo Quốc. Nhưng mà, lúc trước hắn luôn luôn khinh thường không muốn nói đến, tận đến mấy ngày trước, mới ra nhiệm vụ để anh chiếu cố nhà em. Vốn anh định đến nhà các em nhìn xem, ai biết hôm nay khéo như vậy, cũng không cần anh đi một chuyến. Về sau có việc không cần khách khí.” Tiếu Thanh rất muốn nói cho Mộ Thanh Nghiên biết, kỳ thật Dương Bảo Quốc cầu xin hắn chiếu cố chỉ có một mình Mộ Thanh Nghiên.
Vẻ mặt Mộ Thanh Nghiên quang minh chính đại: “Đã biết. Nếu có việc, em tuyệt đối sẽ không khách khí, giống như chuyện chị Dung Dung hôm nay vậy.”
“Ừ, anh đi trước. Ở một mình với em lâu, người khác nói lung tung về em sẽ không tốt lắm.”
Mộ Thanh Nghiên mặt mày cong cong: “Ha ha, vậy anh đi trước đi, em hái mấy trái cà chua lại vào.”