Có Trác Đông Lâm hỗ trợ, Mộ Thanh Nghiên nhanh chóng cầm trên tay một vạn đồng, còn mua cho Mộ Tử Khiêm một túi lớn bánh quy và đồ ăn vặt.
Để tránh lộ chuyện rút tiền, vừa nhìn thấy Đinh Tú Phương, Mộ Thanh Nghiên chủ động giải thích: Cô cùng Tử Khiêm đi theo Trác Đông Lâm đến chợ bên cạnh ngân hàng mua đồ ăn vặt.
Không bất ngờ nhận được ánh mắt xem thường của Đinh Tú Phương.
Cũng may, thân thể Mộ Tâm Lan đều tốt, tâm trạng của Đinh Tú Phương cũng vui vẻ, trừng mắt nhìn cô vài cái rồi nhỏ giọng nói lần sau không cho viện cớ này nữa.
Trác Đông Lâm cảm thấy cả nhà họ đặc biệt thú vị, nhất là Mộ Thanh Nghiên, khiến hắn cảm thấy, Thẩm Tiêu Nhiên để hắn giúp đỡ nhà bọn họ, không phải vì ân cứu mạng, mà là vì Mộ Thanh Nghiên.
Cho nên, hắn không thể đánh chủ ý lên Mộ Thanh Nghiên.
Không thể để ý muội muội, nhưng chị gái nhà họ cũng rất đẹp a, xinh xinh đẹp đẹp, dung mạo nhu hoà, càng xem càng thích, cũng không biết đã lấy chồng chưa.
Trác Đông Lâm tâm tư tinh tế, thấy Mộ gia toàn phụ nữ và trẻ em, cũng không chủ động đi hỏi bọn họ nguyên nhân tìm thầy thuốc Vương.
Ngộ nhỡ, nếu nhà họ ai đó có bệnh khó lường, khẳng định không phải lạnh nhạt như thế, đã không phải bệnh quan trọng, tốt nhất vẫn không nên hỏi nhiều, tránh cả hai bên đều xấu hổ.
Lại không biết, lúc này, nếu hắn nhiều miệng một chút thì tốt rồi, nếu hắn hỏi ra liền biết Mộ Tâm Lan là khám thai, liền sẽ không phải xấu hổ với Mộ Thanh Nghiên.
Lại nói, Trác Đông Lâm càng nhìn Mộ Tâm Lan càng thấy hợp ý, rốt cuộc nhịn không được vụиɠ ŧяộʍ hỏi Mộ Thanh Nghiên: “Chị gái em có người yêu chưa?”
“A?” Mộ Thanh Nghiên không ngờ Trác Đông Lâm sẽ hỏi cô vấn đề này, cô nhìn khuôn mặt thoáng đỏ của hắn, quay đầu nhìn chị gái, nhìn thấy chị đang mang thai nhưng dáng người yểu điệu, lại được mình và mẹ chăm sóc mấy này nay, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận, mềm mại, nhìn qua không giống phụ nữ mang thai một chút nào, liền đã biết ý của Trác Đông Lâm.
Mộ Thanh Nghiên thực sự cảm thấy hãnh diện cho chị gái mình, bởi vậy càng thêm thương tiếc chị. Cô hơi tiếc nuối nhìn Trác Đông Lâm, nhẹ giọng nói: “Chị gái em đã lập gia đình, hôm nay chị tới chỗ thầy thuốc Vương để khám thai.”
Để tránh Trác Đông Lâm cảm thấy thẹn thùng, ngữ khí của cô nhu hoà, lại tức khắc chuyển đề tài: “Anh Đông Lâm, anh cùng anh Thẩm là thân thích hay là bạn bè?”
Cô bé hiểu ý người như thế, Trác Đông Lâm không có cách nào xấu hổ, hắn mỉm cười: “Là bạn bè, bạn so với người nhà còn thân hơn.”
“Vậy sao? Hai người các anh thật may mắn.” Mộ Thanh Nghiên khích lệ hai người.
“Em nói đúng một nửa, gặp được Thẩm Tiêu Nhiên là may mắn của anh, còn anh, giống như không phải may mắn của hắn, ai, nhưng anh nhất định sẽ nỗ lực.” Đừng thấy Trác Đông Lâm cao lớn, đẹp trai ngời ngời, làm người xử thế, buôn bán lão luyện, lại chỉ có 21 tuổi, khi nói chuyện ngẫu nhiên vẫn bộc lộ ra một ít tính trẻ con.
“Cố gắng lên, em ủng hộ anh. Ha, ha” Mộ Thanh Nghiên nói xong, nhìn thấy mẹ đang nhìn hướng bên này.
Cô biết, mẹ đây là lo lắng cho cô đâu, lo lắng cô đối với Trác Đông Lâm có suy nghĩ không hợp lý, cũng lo lắng Trác Đông Lâm sẽ bắt cóc cô.
Không muốn để mẹ lo lắng, Mộ Thanh Nghiên ngoan ngoãn đi đến bên cạnh, nói nhỏ bên tai Đinh Tú Phương: “Ha ha, mẹ, mẹ đoán đi? Mẹ có biết anh Đông Lâm vừa hỏi con gì không? Anh ấy hỏi con chị gái có người yêu hay chưa? Ha ha...”
Nghe Mộ Thanh Nghiên nói xong Đinh Tú Phương cũng cười, lại yên tâm Mộ Thanh Nghiên và Trác Đông Lâm là quan hệ trong sạch, cũng tự hào Tâm Lan của mình: Tâm Lan là người xuất sắc, ít nhất nhan sắc là không hề thua kém con gái thành phố.
Không, mấy đứa con của bà đều xuất sắc đâu.
Đinh Tú Phương cũng không vì Mộ Tâm Lan đã lấy chồng, không có khả năng kết hôn với Trác Đông Lâm mà tiếc nuối, bà từng nghe Lý Hữu Tài nói về gia thế Trác Đông Lâm, Trác gia là nhà giàu nổi danh của thành phố Huyền Dương, là đại phú hào. Gia thế tốt, năng lực của Trác Đông Lâm cũng tốt, lại còn đẹp trai, thật nhiều con gái nhà giàu, gia thế tốt của thành phố Huyền Dương đều muốn gả cho hắn.
Cho dù hắn thực nhìn trúng Mộ Tâm Lan, người nhà hắn chắc chắn cũng không đồng ý.
Cho nên, theo Đinh Tú Phương, cho dù Mộ Tâm Lan chưa lập gia đình, cũng không có khả năng cùng với Trác Đông Lâm.
Cho nên, một chút cũng không tiếc nuối.
Nhưng cũng không ngăn được bà tự hào vì có người thưởng thức Mộ Tâm Lan, hơn nữa còn là người ưu tú như Trác Đông Lâm.
Mà này đó, chính là những gì Mộ Thanh Nghiên muốn thấy, cô muốn để mẹ có lòng tin và thương hại với chị gái, như vậy, mới càng có khả năng để chị gái và Tống Hồng Quảng thuận lợi ly hôn.
Nghe nói cả nhà Mộ Thanh Nghiên tiếp theo phải đi đến cửa hàng mua đồ, Trác Đông Lâm đưa bọn họ tới đó liền rời đi.
Bởi vì biết Mộ Tâm Lan đã lấy chồng, hắn không có tâm tư nào khác.
Biểu hiện phi thường khách khí, thoả đáng.
Này này, chính bộ dáng chân thực thường có của hắn.
Đoàn người Mộ gia ở trước nhà may nhìn thật lâu.
Nhưng không mua một món nào.
Không phải luyến tiếc, mà mục đích của bọn họ là, chỉ nhìn không mua – thích kiểu dáng nào, sau đó mua vải về để Đinh Tú Phương làm theo.
Nhà các cô có sẵn máy máy, mua vải về làm so với mua quần áo sẵn có lời hơn nhiều, nhất là mua quần áo mùa hè, lại còn vừa người.
Mộ Thanh Nghiên nhìn mẹ và chị gái vẻ mặt hưng phấn nhìn quầy quần áo thời trang, không khỏi buồn cười: Muốn hỏi về thời trang, hỏi cô là được? Dù sao cô cũng là người đã sống qua một đời. Tuy kiếp trước cô không chạy theo thời trang, nhưng vẫn biết đến những xu hướng thời gian kinh điển lưu hành, hơn nữa trình độ ký hoạ của cô rất tốt, nếu muốn kiểu quần áo nhìn thật đẹp, cô vẫn có thể “thiết kế” cho bọn họ đâu.
Mộ Thanh Nghiên quyết định, sau khi về nhà liền cho mỗi người “thiết kế” mấy bộ trang phục hè.
Còn bây giờ, cô có nói ra mọi người cũng không tin tưởng, vậy cứ để hai người nhìn cho đã mắt đi.
Bởi vì tạm nghỉ một ngày, hôm sau, việc buôn bán tốt vô cùng, không chỉ có thế, có nhiều người ở xa nghe thấy tiếng, cũng tìm đến cửa hàng “Thực phẩm chín thơm quá” mua đồ ăn ngon.
Thậm chí còn có hai người, muốn nhập sỉ đồ ăn nhà các cô mang về bán.
Hai người kia có xe bán đồ ăn lưu động trên các đường phố, chồng họ Điền, vợ họ Hồ.
Bình thường bọn họ đẩy xe ba bánh nhỏ, chở chút rau dưa theo mùa, đồ muối chua, thịt lợn đi lòng vòng, bán cho người đi đường không có thời gian mua đồ ăn, hoặc người đột xuất có khách đến nhà.
Lúc trước bọn họ cũng không bán đồ chín hấp tương, kia ít người mua, bán không có lời. Còn rau trộn, lúc trước căn bản không có ai ở trấn Xuân Thụ bán.
Nhưng mà, đó là chuyện lúc trước.
Hiện tại, cả trấn Xuân Thụ đều biết đến đồ chín hấp tương và rau trộn của cửa hàng đồ chín nhà họ Mộ.
Bây giờ, Mộ gia chỉ bán ở phố Thắng Lợi, điều này khiến những người cách xa phố Thắng Lợi có chút ai oán.
Vợ chồng Điền Lương Phát nhìn ra có cơ hội có lời, sợ người khác đến chiếm trước, muốn có ý bán sỉ thực phẩm chín nhà họ Mộ, nên lập tức có hành động.
Nửa đêm hôm qua nghĩ ra ý tưởng này, sáng hôm nay bán hết đồ ăn, liền tìm đến nhà họ Mộ.
Ngày này mới là ngày thứ tám nhà họ Mộ mở cửa hàng.
Lúc đó Mộ Thanh Nghiên đang ở nhà chơi cờ với Mộ Tử Khiêm, Đinh Tú Phương và Mộ Tâm Lan đang ngồi ở cửa trông quán.
Lúc đầu Đinh Tú Phương thật cao hứng: “Các người muốn bán sỉ đồ chín hấp tương nhà ta?”