Mộ Tâm Lan phát hiện ngoại trừ những lúc Mộ Thanh Nghiên gọi cô đi học làm gia vị cho nước tương và nước sốt, mọi người căn bản không để cô làm việc.
Cô kháng nghị vài lần, Mộ Thanh Nghiên và Đinh Tú Phương bảo cô làm một ít việc lặt vặt, thoải mái như rửa rong biển, rửa mộc nhĩ, nhặt rau cúc, mà còn phải cướp việc với Mộ Tử Khiêm, nếu không cũng không được làm.
Không chỉ có thế, người nhà còn chuyên môn làm cho cô mấy món ăn vặt tráng miệng tốt cho bà bầu.
Tuy rằng những món ngon này thiếu nhi Mộ Tử Khiêm cũng có một phần, nhưng Đinh Tú Phương và Mộ Thanh Nghiên không có, Tống Hồng Quảng cũng không có.
Điều này khiến cô thụ sủng nhược kinh.
Âm thầm than thở: con gái đúng là không nên lập gia đình.
Người nhà chồng không thể so sánh với người nhà mẹ đẻ.
Đứa trẻ ngốc này không nhớ ra, lúc cha cô còn trên đời, cha cô không động đến nửa ngón tay của mẹ cô; việc mệt nhọc, chuyện phiền toái, ông cũng giành làm hết; đồ ăn ngon chưa bao giờ quên để phần cho vợ.
Tuy là nâng niu Mộ Tâm Lan như bồ tát, thời điểm đếm tiền, Mộ Thanh Nghiên và Đinh Tú Phương cũng tránh cô.
Vẫn là vì lý do kia, không phải không tin Mộ Tâm Lan, là sợ cô không cẩn thận để lộ ra với Tống Hồng Quảng.
Sau khi Tống Hồng Quảng biết, khẳng định sẽ nói cho cha mẹ hắn, nói cho cha mẹ hắn biết, chẳng khác nào thông báo với thiên hạ, này sẽ đưa tới vô số phiền toái, cho nên, vẫn là gạt Mộ Tâm Lan thì tốt hơn.
Chỉ cần bọn họ không khiến Mộ Tâm Lan mệt mỏi là được.
Trừ bữa sáng, Tống Hồng Quảng không có cách nào đến, cơm trưa và cơm tối hắn đều tới Mộ gia ăn cơm.
Sau khi ăn cơm trưa, hắn phải về trong xưởng làm việc, không có cách nào mang đồ ăn về nhà.
Nhưng mỗi lần ăn tối xong, hắn đều sai bảo Mộ Tâm Lan gói đồ ăn cho hắn mang về nhà.
Cho tới bây giờ chưa nói tới chuyện trả tiền, cũng chưa từng ở lại hỗ trợ làm việc.
Mộ Tâm Lan cảm thấy ngượng ngùng, nói với Mộ Thanh Nghiên và Đinh Tú Phương, đồ ăn Tống Hồng Quảng cầm về, trừ trong tiền lương của cô, đương nhiên, nói đến tiền lương, Mộ Tâm Lan càng xấu hổ, cô căn bản không phải làm gì, còn xứng đáng nhận tiền lương?
Mộ Thanh Nghiên lập tức từ chối: “Không có việc gì, chị, cũng không đáng bao nhiêu tiền, chị không cần áy náy.”
Kỳ thực Mộ Thanh Nghiên cũng tức giận hành vi của Tống Hồng Quảng, chẳng qua, kế hoạch của cô sẽ lập tức bắt đầu, Tống Hồng Quảng sẽ nhanh chóng bị cô đá ra khỏi cuộc sống của Mộ Tâm Lan, cho nên, không đáng để cô so đo mấy việc nhỏ này với Tống Hồng Quảng.
Lại nói, Tống Hồng Quảng càng làm ra những việc mất phẩm chất, Mộ Tâm Lan càng dễ dàng hết hy vọng.
Mộ Thanh Nghiên vốn định tìm Lâm Dung, chị gái Lâm Tĩnh từ vài ngày trước, nói với chị ấy chuyện thiết kế Tống Hồng Quảng.
Bởi vì Lâm Dung cũng đang cần tiền gấp, cô chuẩn bị lần đầu gặp mặt đưa cho Lâm Dung một vạn đồng.
Lúc cô định đến ngân hàng lấy tiền, nghĩ tới ở trấn Xuân Thụ đều là người quen, một mình cô ở trên trấn rút ra một vạn đồng, bị người để ý rất không hay. Cho nên, cô quyết định qua hai ngày nữa đi đến Huyền Dương lấy hàng với mẹ, tìm cơ hội tránh mẹ, vụиɠ ŧяộʍ đến ngân hàng thành phố rút tiền.
Hai mẹ con chuẩn bị, chờ Mộ Tâm Lan quen thuộc với trình tự bán hàng, liền đi Huyền Dương một chuyến, đặt thêm đồ, cũng thanh toán tiền cho Trác Đông Lâm.
Trác Đông Lâm đã nhờ Lý Hữu Tài mang hàng cho nhà cô một lần, nhưng không có nói giá. Điều này khiến Đinh Tú Phương đứng ngồi không yên, cảm thấy nhất định phải tận tay đưa tiền cho Trác Đông Lâm mới yên tâm.
Mộ Thanh Nghiên vốn không định đi theo, bởi vì muốn đi Huyền Dương lấy tiền, liền quyết định đi cùng Đinh Tú Phương.
Trước đó một ngày, Mộ Tâm Lan nửa đùa nửa thật: “Ai nha, con cũng rất muốn đi a, gần một năm nay con cũng không chưa được đến Huyền Dương rồi.”
“Con cũng vậy, con cũng muốn đi.” Mộ Tử Khiếm cuống quýt giơ tay nhỏ lên.
“Vậy cùng đi đi? Mẹ, mọi người cùng đi được không? Chúng ta bán xong phiên chợ sáng, nói với mọi người một tiếng, thế nào? Ngẫu nhiên nghỉ một ngày, sẽ làm mọi người càng thèm đồ ăn nhà chúng ta.”
“Đi, mẹ thấy Tâm Lan nôn nghén rất nặng, dứt khoát đưa con bé đi đến chỗ thầy thuốc Vương mẹ quen khám một chút, Tâm Lan con thấy thế nào?”
Mộ Tâm Lan sắc mặt ngày càng hồng nhuận, tươi cười: “Vâng, mẹ, con không có kinh nghiệm, muốn làm gì mẹ cứ quyết định là được.”
Hôm sau, bán xong phiên chợ sáng, bốn người nhà họ Mộ bắt xe đến thành phố Huyền Dương.
Bởi vì muốn kịp nhờ chuyến xe nhà họ Lý, bọn họ đến cửa hàng của Trác Đông Lâm trước.
Hôm nay bọn họ gặp may, lúc này, Trác Đông Lâm đang đôn đốc ở cửa hàng hương liệu. Phải biết rằng hắn từng nói, mỗi ngày hắn đều phải luân phiên tuần sát ở năm cửa hàng trong thành phố Huyền Dương.
Cho dù Trác Đông Lâm không có ở đây, trưởng quỹ đã được hắn dặn dò cũng không khinh mạn bọn họ, nhưng mọi người đều cảm thấy, nói chuyện trực tiếp với Trác Đông Lâm tốt hơn.
Mua xong hàng, thanh toán tiền, nghe nói người nhà họ Mộ muốn đi đến chỗ thầy thuốc Vương kia, Trác Đông Lâm hứng thú: “Dì Phương, thầy thuốc Vương mà dì nói tên là Vương Trung Thu phải không?”
Bởi vì mẹ Trác Đông Lâm cũng họ Đinh, cho nên sau khi được Đinh Tú Phương đồng ý, hiện tại hắn gọi bà là dì Phương.
“Đúng vậy? Cháu cũng biết thầy thuốc Vương? A, biết cũng không kỳ quái, thầy thuốc Vương là bác sỹ rất có danh tiếng.”
“Đúng vậy, vừa vặn cháu cũng đến chỗ ngài ấy lấy thuốc, cháu đi cùng mọi người.”
Trác Đông Lâm nói xong liền đi ra ngoài.
Ngoại trừ Mộ Thanh Nghiên, kỳ thật người Mộ gia không muốn đi cùng Trác Đông Lâm, cảm giác không được tự nhiên, nhưng cự tuyệt người ta cũng không hay lắm. Đến khi Trác Đông Lâm mở cửa xe hơi, mọi người mới biết, cái mà Trác Đông Lâm gọi là đi cùng, là dùng xe của hắn đưa bọn họ đi.
Cái này có chút không được tốt.
Nhưng mà, chỉ được ngồi xe nhỏ một, hai lần, Mộ Tử Khiêm và Mộ Tâm Lan vui vẻ cực kỳ.
Đã Mộ Tử Khiêm và Mộ Tâm Lan thích thú, Trác Đông Lâm lại tiện đường, Đinh Tú Phương ngượng ngùng đồng ý, vừa lên xe vừa nghĩ xem phải dùng cách nào đáp lại nhân tình lần này của hắn.
So với những người khác, Mộ Thanh Nghiên lại tương đối tự tại, không chỉ không biết ngượng, lại còn thấy may mắn, vừa vặn cô có thể lặng lẽ đi ngân hàng rút tiền.
Mong muốn của cô có thể thực hiện rồi.
Bởi vì Mộ Tâm Lan là khám thai, Đinh Tú Phương cảm thấy Mộ Thanh Nghiên và Mộ Tử Khiêm đi theo không tốt, dặn bọn họ chờ trên ghế bên ngoài đường.
Này vừa vặn hợp ý Mộ Thanh Nghiên.
Lúc Trác Đông Lâm lấy thuốc bắc đi ra, cô dặn Mộ Tử Khiêm một câu, vội vàng đuổi kịp Trác Đông Lâm đang cất thuốc lên xe.
“Anh Đông Lâm, có thể lặng lẽ đưa em đến ngân hàng được không?”
“Lặng lẽ?” Đầu tiên Trác Đông Lâm sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Đi. Anh có người quen ở ngân hàng, muốn anh hỗ trợ không?”
“Muốn, nhưng mà, còn nhờ anh giấu giếm cả Tử Khiêm.”
“Đi, anh sẽ nói là anh đi ngân hàng có việc, thuận tiện mang các em đi đến chợ lớn cạnh ngân hàng mua đồ ăn cho Tử Khiêm, về sau để Tử Khiêm chờ trong xe?” Trác Đông Lâm không ngạc nhiên với hành động cả gan làm loạn, gạt cả người thân của Mộ Thanh Nghiên, sau khi biết Mộ Thanh Nghiên là tác giả của cửa hàng thực phẩm chín Mộ gia, Trác Đông Lâm cảm thấy hắn không còn cảm thấy kinh ngạc với bất kỳ hành động nào của cô nữa.
Huống hồ, cô còn tín nhiệm hắn như vậy, gạt người nhà chuyện lấy tiền, cũng không gạt hắn.
Mộ Thanh Nghiên vỗ tay: “Đi, liền làm như vậy.”
Nhìn bộ dáng cười tủm tỉm của cô, Trác Đông Lâm càng cảm thấy không có việc gì phải lo lắng, nhìn cô như vậy, căn bản cũng không đem một vạn đồng để vào mắt.
Ừ, có khí khái lúc hắn mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp.
Mộ Tử Khiêm nghe nói chị hai muốn cùng hắn đi với Trác Đông Lâm đến chợ lớn nổi danh cạnh ngân hàng mua đồ ăn, một chút cảnh giác cũng không có, hai chân ngắn chạy nhanh lên xe.