Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quân Tẩu Nghịch Tập Công Lược

Chương 29: Thâm Tàng Bất Lộ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thẩm Tiểu Nhiên nhận tờ danh sách của Mộ Thanh Nghiên, không chút khách khí kéo Trác Đông Lâm ra khỏi đám người, nói khẽ với hắn: “Đông Lâm, về sau bọn họ đến đây mua hàng, người cứ coi như chính ta mua hàng, hiểu không?”

Trác Đông Lâm ha ha cười, hạ giọng nói nhỏ bên tai Thẩm Tiểu Nhiên: “Nói như ngươi, nếu ta bảo không mất tiền, bọn họ cũng không cần trả tiền sao?”

Lần đầu tiên bị ăn thiệt trước mặt Trác Đông Lâm, Thẩm Tiểu Nhiên cho hắn một ánh mắt hung tợn: “Nếu không bị bọn họ phát hiện, cũng có thể làm thế.”

Trác Đông Lâm: Thẩm Tiểu Nhiên, ngươi thế nào có thể… Ngươi thế nào có thể nói ra lời vô sỉ như thế? Sự cao ngạo của ngươi đâu rồi?

Tự biết đấu không lại Thẩm Tiểu Nhiên, cũng không muốn đấu với Thẩm Tiểu Nhiên, hắn thức thời gật đầu: “Được rồi, ta hiểu ý của ngươi. Nhưng mà, ngươi có thể nói cho ta biết, bọn họ là gì của ngươi?”

“Ân nhân cứu mạng.” Thẩm Tiểu Nhiên không cho rằng mình nói không đúng, tuy rằng hắn cứu Mộ Thanh Nghiên trước, nhưng Mộ Thanh Nghiên cũng là ân nhân cứu mạng của hắn, cô còn cứu Dương Bảo Quốc, để mình có thể tỉnh dậy trước, xử lý thi thể còn trên đường, nghiêm cẩn mà nói, việc này còn có ý nghĩa trọng đại hơn cả ân cứu mạng.

“Nga.” Nghe nói là ân nhân cứu mạng của Thẩm Tiểu Nhiên, Trác Đông Lâm thu hồi chế nhạo trên mặt, hắn nhìn Đinh Tú Phương, ánh mắt thực sự tôn kính và khâm phục, liếc mắt nhìn Mộ Thanh Nghiên, nghiêm mặt nói: “ Ta hiểu, ngươi yên tâm, ta sẽ xem bọn họ như ân nhân của mình, sẽ giúp ngươi quan tâm tới bọn họ.”

Thẩm Tiểu Nhiên hiểu, Trác Đông Lâm nói quan tâm không phải chỉ trên phương diện mua bán hàng hoá, rốt cuộc yên tâm, hắn vỗ vai Trác Đông Lâm: “Bạn tốt, cảm ơn ngươi, ta sẽ không quên ân tình của ngươi. Còn có, nhất định không được để họ phát hiện.”

“Tuân mệnh.”

Trác Đông Lâm dùng tài xử trí khéo léo của mình, cho Mộ Thanh Nghiên mua hàng giá thấp mà không một ai nghi ngờ, lại dặn tiểu nhị lúc cân gia vị cho các cô, âm thầm tăng thêm một phần mười, cuối cùng để tỏ ý muốn cùng Mộ Thanh Nghiên hợp tác lâu dài, còn tặng cô một cái cân mới tinh.

Để tránh Mộ Thanh Nghiên nghi ngờ, hắn thậm chí còn tặng một vị khách hàng khác một chiếc cân giống như thế.

Sau đó, dưới ánh mắt vừa lòng của Thẩm Tiểu Nhiên, hắn vui vẻ hát nhẩm một bài dân ca.

Mộ Thanh Nghiên tinh tường biết, bởi vì có Thẩm Tiểu Nhiên, Trác Đông Lâm cho mình ưu đãi lớn, lại thật không ngờ trình độ “Ưu đãi” so với cô nghĩ còn nhiều hơn nhiều…Nhiều.

Đến Huyền Dương không dễ dàng, hôm nay Mộ Thanh Nghiên mua gia vị có chút nhiều, cũng may gia vị đều là hàng hoá khô, cô mua được khoảng nửa bao tải, cũng không quá mười cân, cô với Đinh Tú Phương mang về cũng không vất vả.

Thẩm Tiểu Nhiên còn muốn đưa hai mẹ con về, nhưng hôm nay hắn còn phải về đế đô, đành phải bảo trì trầm mặc.

Sau khi mua đầy đủ gia vị, Mộ Thanh Nghiên hỏi Trác Đông Lâm: “Ông chủ Trác, xin hỏi bây giờ là mấy giờ rồi?”



Trác Đông Lâm nhìn thời gian, ôn hoà trả lời: “Mười giờ hai mươi. Thế nào? Có phải còn muốn mua gì nữa không? Để ta bảo tiểu nhị dùng xe ba bánh đưa ngươi đi.”

Đinh Tú Phương rất sợ Mộ Thanh Nghiên thoải mái đồng ý với ý tốt của Trác Đông Lâm “xa lạ” này, nhanh chóng từ chối: “Cảm ơn ông chủ Trác, không cần đâu, chúng ta chỉ cần mua ít bột thạch cao cùng một ít gia vị là xong, không cần phiền toái các ngươi.”

Trác Đông Lâm không hiểu: “Bột thạch cao? Các ngươi mua làm gì? Nhà các ngươi mở cửa hàng thực phẩm chín không phải sao? Thế nào lại muốn mua bột thạch cao?”

“Này…” Đinh Tú Phương khó xử nhìn Mộ Thanh Nghiên, không biết có thể nói ra chuyện mua bột thạch cao về làm đậu tương được không.

Mộ Thanh Nghiên hiểu ý của mẹ, mỉm cười: “Mua bột thạch cao về làm đậu tương, dùng làm rau trộn.”

Mộ Thanh Nghiên cũng không định giấu giếm chuyện làm đậu tương, dù sao lúc khai trương cửa hàng, muốn giấu cũng giấu không được.

“Ra là thế. Ta còn có một cửa hàng khác trên phố bán hoa quả khô, có bán sỉ bột thạch cao, chỗ đó của ta cũng bán gia vị, các ngươi xem các ngươi muốn mua gì, mua bao nhiêu, ta để tiểu nhị mang qua.” Trác Đông Lâm nỗ lực thực hiện lời hứa với Thẩm Tiểu Nhiên.

Vì thế, Mộ Thanh Nghiên muốn đồ này nọ cũng hỏi luôn.

Phái tiểu nhị đi lấy đồ về, Trác Đông Lâm nhớ ra bán đồ hấp tương có lẽ cần rong biển, để trưởng quỹ tiếp khách, tự mình mời chào Mộ Thanh Nghiên tiêu thụ rong biển: “Các ngươi muốn mua rong biển không? Ta mới nhập một lô rong biển chất lượng cao, thế nào? Muốn mua một chút không? Các ngươi là khách hàng lớn của ta, ta có thể cho các ngươi ưu đãi.”

Mộ Thanh Nghiên nghe xong lời của Trác Đông Lâm có chút khó xử.

Đương nhiên cô muốn mua rong biển.

Rong biển là sản phẩm bán chạy nhất của cửa hàng thực phẩm chín.

Nếu được, cô muốn mua sỉ rong biển ở Huyền Dương, rõ ràng mua sỉ ở thành phố lớn vừa rẻ lại yên tâm về chất lượng.

Nhưng là, cô và Đinh Tú Phương nào có năng lực vận chuyển về?

Cho nên lúc trước cô đã bàn với Đinh Tú Phương, đặt mua rong biển ở cửa hàng tạp hoá Lý Tưởng trong trấn Xuân Thụ.

Tuy đắt một chút, lại đỡ việc.

Dù sao cô chỉ định mở cửa hàng ở trấn Xuân Thụ một năm.



Cô lắc đầu: “Đương nhiên muốn, nhưng là ta không có cách nào chuyển về, chỉ có thể mua ở cửa hàng tạp hoá Lý Tưởng với giá cao.”

“Lý Tưởng trấn Xuân Thụ? Ông chủ gọi là Lý Hữu Tài phải không?” Khách hàng tiêu thụ nhiều rong biển nhất của Trác Đông Lâm chính là nhà này.

Mộ Thanh Nghiên không biết tên ông chủ của Lý Tưởng, nhìn về phía Đinh Tú Phương.

Đinh Tú Phương gật đầu: “Đúng vậy, đó là tên của ông chủ Lý Tưởng, bằng tuổi với cha Nghiên Nghiên.”

“Thật sao?” Trác Đông Lâm trầm ngâm một lát, nói với Đinh Tú Phương: “Cửa hàng nhà hắn cách nhà các ngươi gần không? Hắn thường xuyên nhập hàng chỗ ta, là khách hàng lâu năm của ta, không bằng về sau để hắn mang hàng hoá cho các ngươi, dù sao nhà hắn cũng có xe.”

Đây mới là ý đồ chân chính của Trác Đông Lâm.

Trác Đông Lâm cảm thấy mình thông minh kỳ diệu, nói xong đắc ý nhìn Thẩm Tiểu Nhiên bên cạnh đang lẳng lặng nhìn Mộ Thanh Nghiên xinh đẹp lạnh lùng.

Sau đó, nhìn thấy ánh mắt của người nào đó, trong lòng rực rõ như muôn hoa đua nở.

“Này…” Đinh Tú Phương nói trong lòng, này đương nhiên tốt quá, nhưng có thích hợp không?

Bà cũng không thấy ai làm thế bao giờ a.

Thấy Đinh Tú Phương do dự, Thẩm Tiểu Nhiên nhanh chóng cổ vũ: “Dì Đinh, cách này tốt lắm. Hiện giờ nhiều nơi cũng áp dụng cách buôn bán này. Dì không cần cảm thấy chiếm tiện nghi của Đông Lâm, kỳ thật hắn mới được lợi, hắn làm thế còn không phải vì muốn bán thêm càng nhiều hàng hay sao?”

Không chiếm được tiện nghi, cũng không định đi chiếm tiện nghi - Trác Đông Lâm, không nghĩ sẽ cự tuyệt - Mộ Thanh Nghiên : “…”

Hai người đồng thời liếc mắt nhìn Thẩm Tiểu Nhiên một cái, không nói gì.

Tuy Đinh Tú Phương có kiến thức, đối với việc buôn bán lại xa lạ, bà cảm thấy Thẩm Tiểu Nhiên nói cũng có lý, lại thấy Mộ Thanh Nghiên không phản đối, gật gật đầu: “Kia được. Nghiên Nghiên, con nói cho ông chủ Trác, mỗi lần chúng ta lấy bao nhiêu rong biển, bao nhiêu gia vị.”

“Được, con viết ra cho ông chủ Trác.”

Kết quả cuối cùng là, mẹ con Đinh Tú Phương mua chỗ Trác Đông Lâm không chỉ một lượng lớn rong biển, còn đặt luôn rất nhiều đồ sắp tới cần dùng như dầu, muối, tương, dấm, bột thạch cao, đậu, can, lọ…
« Chương TrướcChương Tiếp »