Chương 22: Người Mang Vật Quý Gặp Hoạ.

Trong đó có một bức hoạ là một bé nam khoảng năm sáu tuổi, một bức khác là một phụ nữ trung niên ánh mắt nhu hoà, Thẩm Tiêu Nhiên biết đây là mẹ Mộ Thanh Nghiên, ngày hôm qua hắn gặp bà ở nhà Tần sư trưởng, còn có một bức hoạ là một nam nhân trung niên.

Để Thẩm Tiêu Nhiên kinh ngạc, là khuôn mặt của người nam nhân này lại giống hắn.

Nếu người trong tranh không phải là gầy và mang nhiều nét đau thương, hắn cơ hồ cho rằng Mộ Thanh Nghiên vẽ chính là hắn.

Người trong tranh già như vậy, tuyệt đối không phải là mình.

Vậy sẽ là ai đây?

Là cha của Mộ Thanh Nghiên?

Cha cô giống mình?

Không đúng, hôm qua Tần sư trưởng và dì Tuệ đã nói với hắn rất nhiều việc nhà Mộ Thanh Nghiên, bọn họ nói Mộ Thanh Nghiên lớn lên giống cha.

Bản thân mình và Mộ Thanh Nghiên tuy rằng lớn lên đều rất xuất sắc, nhưng đường nét trên khuôn mặt lại không giống nhau.

Cho nên người trong tranh không phải cha Mộ Thanh Nghiên.

Vậy là ai a?

Mình lớn lên còn không giống người nhà. Chẳng lẽ nhà mình còn có thân nhân thất lạc bên ngoài?

Thẩm Tiêu Nhiên càng nghĩ càng thấy không đúng, tự giễu lấy lại tinh thần, mở ra trang sách ngày hôm qua hắn và Mộ Thanh Nghiên đã viết, cẩn thận nhìn lại.

Phát hiện, thực sự hôm qua không phải là ảo giác.

Chữ của Mộ Thanh Nghiên không chỉ đẹp, nét thanh nét mác, mở đầu kết thúc, những điểm lưu ý nhỏ đều rất giống.

Thẩm Tiêu Nhiên nghĩ, đều nói nhìn chữ ra người, này có phải ý nghĩa là, cô và hắn là người tương tự nhau, là cùng một loại người?

Nghĩ đến điểm này, tâm tình của hắn đột nhiên tươi sáng.

Mộ Thanh Nghiên cầm từ phòng ngủ của Mộ Tử Khiêm quyển “Sách dạy đánh cờ tuyệt tâm”, quay về phòng, liền thấy bộ dạng Thẩm Tiêu Nhiên tươi cười đầy mặt.

Có chút ảo não, tức giận vô cớ: “Thế nào? Có phải muốn đem bút tích hôm qua huỷ thi diệt tích hay không? Nếu đúng thế, ngươi làm đi.”

Không hiểu sao bị giận, đầu tiên Thẩm Tiêu Nhiên sửng sốt, sau đó tâm trạng càng thêm vui vẻ, vốn dĩ hắn còn đang rối rắm xé hai tờ giấy mang đi không thoả đáng cho lắm, không nghĩ thế nhưng có lý do quang minh chính đại cầm đi.

Hắn không chút do dự xé hai tờ giấy này xuống, nghiêm túc nói với Mộ Thanh Nghiên: “Đồng chí Mộ Thanh Nghiên, chuyện ngươi cứu ta và Dương Bảo Quốc, hi vọng ngươi có thể giữ bí mật, miễn cho xảy ra bất trắc, có người tìm ngươi gây chuyện.”



“Đã biết, tối hôm qua ta không đi đâu. Anh Thẩm, ngươi đi xe của chú Sơn phải không? Chú ấy có biết chuyện tối qua không?”

Thẩm Tiêu Nhiên có chút áy náy: “Chỗ chú ấy ta không thể giấu, cho nên đã nói cho chú ấy, sau khi ta bị thương ngã trước cửa nhà ngươi, ngươi băng bó giúp ta, chỉ vậy thôi.”

Tần Lệnh Sơn biết mục đích hắn đến trấn Xuân Thụ, tình huống tối qua lại cần Tần Lệnh Sơn giúp, cho nên, tình huống cơ bản tối qua, hắn đều nói cho Tần Lệnh Sơn.

Trừ bỏ chuyện Mộ Thanh Nghiên thiếu chút nữa bị người bắt và cô giấu hắn trong phòng, hắn không có nói ra.

Mộ Thanh Nghiên nghe hiểu ý hắn, gật đầu: “Ừ, ta biết rồi.”

Trong lòng Thẩm Tiêu Nhiên tán dương Mộ Thanh Nghiên hiểu chuyện.

Hắn cảm thấy cô nhóc này rất hợp tâm ý hắn, nếu không phải tuổi quá nhỏ, hắn thật sự muốn lấy cô về làm vợ.

Chờ Thẩm Tiêu Nhiên cất tờ giấy hắn xé từ sổ ghi chép xong, Mộ Thanh Nghiên đưa cho hắn “Sách dạy đánh cờ tuyệt tâm”: “Đế đô nhiều người có tiền, giúp ta nhìn xem quyển sách này đáng giá bao nhiêu.”

“Sách dạy đánh cờ tuyệt tâm”? Thật hay giả?” Thẩm Tiêu Nhiên biết sách dạy đánh cờ tuyệt tâm, đây là đồ vật sư phụ hắn tâm tâm niệm niệm. Sư phụ hắn tìm gần một đời cũng không thấy, hắn tưởng rằng khó gặp, ai biết, đột nhiên hôm nay thấy một quyển.

Trong đầu Thẩm Tiêu Nhiên toát ra một ý nghĩ, bản này không phải là bản giả đi?

Sự thật là, đây là bản thật.

Đúng là bản sư phụ hắn luôn tìm. Là bản thật.

Sau khi xác định xong, Thẩm Tiêu Nhiên nhắc nhở Mộ Thanh Nghiên: “Ngươi muốn bán nó? Ngươi có biêt giá trị của nó không?”

Mộ Thanh Nghiên mượn cơ hội, nhìn thật sâu vào mắt hắn: “Biết, đây là báu vật vô giá. Nhưng mà, nhà chúng ta toàn cô nhi quả phụ, người mang vật quý sẽ gặp hoạ, muốn giữ lại nó rất khó, cho nên ta muốn bán nó đi, sau đó dùng tiền làm bậc thang khiến mình mạnh mẽ lên.”

Thẩm Tiêu Nhiên muốn hỏi Mộ Thanh Nghiên sao lại tin tưởng hắn như vậy, nhớ tới hôm qua hắn cứu nàng, lại đổi đề tài: “Người muốn bán bao nhiêu tiền?”

“Ngươi nói giá trước.” Mộ Thanh Nghiên biết Thẩm Tiêu Nhiên sẽ không chiếm lợi từ cô.

“Ba mươi vạn công thêm một lời hứa.”

Nghe xong lời Thẩm Tiêu Nhiên, hốc mắt Mộ Thanh Nghiên lại đỏ: Tiêu Nhiên của cô đúng là tri kỷ.

Người khác không biết, nhưng cô biết, “một lời hứa” chính là giúp cô làm một việc vô điều kiện.

Chuyện này là không có giới hạn, nếu là người tham tiền, có thể chính là được một lần công phu sư tử ngoạm.

Mộ Thanh Nghiên cố nén không khóc: “Được, theo ý ngươi.”

“Nhưng mà bây giờ ta không mang nhiều tiền như vậy, cho nên người cứ cầm sách và sổ tiết kiệm, sổ tiết kiệm này coi như tiền đặt cọc.”



Mộ Thanh Nghiên cầm sổ tiết kiệm: “Ngươi cứ cầm sách trước, viết cái bản cam kết là được, dù sao lời hứa của ngươi cũng phải viết cam kết.”

Mộ Thanh Nghiên không muốn từ chối lời hứa của Thẩm Tiêu Nhiên.

Cô còn muốn dựa vào hứa hẹn này, sau này cứu Thẩm Tiêu Nhiên đâu. Đến lúc đó, nếu hắn không nghe lời, cô dùng lời hứa này để bắt buộc hắn.

“Ngươi, vì sao lại tin tưởng ta như thế?” Thẩm Tiêu Nhiên cầm sách dạy đánh cờ tuyệt tâm, không cầm không được, còn phải viết cam kết cho Mộ Thanh Nghiên.

Trong lòng hắn không hiểu ra sao.

Hắn phát hiện, trong khoảng thời gian này, hắn gặp rất nhiều chuyện ngoài dự liệu của hắn, cảm giác này không tốt lắm.

Chính là, nghĩ đến những chuyện này đều liên quan đến cô gái thú vị trước mặt, hắn lại cảm thấy vui vẻ.

Thực là trải nghiệm vui vẻ.

Có chút không muốn dừng lại.

Nhưng mà, tuy rằng hắn hưởng thụ cảm giác được Mộ Thanh Nghiên tin tưởng, nhưng hắn phải nhắc nhở cô nhóc thông minh nhưng cũng ngốc nghếch này, không được tin bất luận người nào.

“Bởi vì…bởi vì ngươi đã cứu ta. Thực ra đây là tạ lễ. Ngươi không trả tiền cũng không sao. Cho nên, tin tưởng và trả tiền không liên quan.”

“Được rồi, ta hiểu. Mộ Thanh Nghiên, ta thực sự muốn quyển sách này, nhưng ta cần về đế đô gom góp tiền. Ngươi cầm trước hai vạn này, chỗ tiền còn lại, rất nhanh ta sẽ đưa cho ngươi. Cam kết ta sẽ viết, nhưng mà, người cầm lấy cái này.”

Thẩm Tiêu Nhiên nói xong, lấy xuống ngọc bội phỉ thuý hình rồng màu đen.

“Này?” Mộ Thanh Nghiên ngây ngẩn cả người.

Kiếp trước cô sống với Thẩm Tiêu Nhiên năm năm, tuy rằng không kết hôn, cũng không có quan hệ vợ chồng, nhưng bọn họ là hai người bạn thân mật nhất.

Cho nên, Mộ Thanh Nghiên biết rõ giá trị kinh tế và giá trị kỷ niệm của khối ngọc bội Phỉ Thuý này.

Đây là ngọc bội dùng ngọc Đế vương lục phỉ thuý điêu khắc thành.

Bởi vì là đồ cổ, giá trị kinh tế không thể đo lường.

Nhưng khối ngọc này quan trọng với Thẩm Tiêu Nhiên, vì đây là di vật mẹ hắn để lại.

Kiếp trước, Thẩm Tiêu Nhiên không cho bất kỳ ai. Không đưa cho Hàn Lâm hắn từng yêu, cũng không đưa cho người vợ thấy hắn gặp nạn vội ly hôn Tiền Vân Đoá.

Hắn xem ngọc bội như trân bảo, giữ bên mình, lúc khổ sở sẽ lấy ra nhìn một cái.