Để Thẩm Tiêu Nhiên thấy kỳ quái là, lúc hắn cùng một cô gái như hoa như ngọc nằm trên cùng một giường, bởi vì hơi thở Mộ Thanh Nghiên sạch sẽ thanh thuần, hắn thế nhưng không thấy một chút ái muội, không thấy không tự nhiên, chỉ có may mắn, thân thiết, cùng thản nhiên.
Đây là có chuyện gì? Đến cùng cô gái đối diện hắn là người thế nào?
Nhớ tới giấc mơ vừa rồi, biểu cảm háo sắc của Tiền Vân Đoá, Thẩm Tiêu Nhiên cảm thấy, Mộ Thanh Nghiên thực không phải người bình thường.
Thẩm Tiêu Nhiên không biết rằng, Mộ Thanh Nghiên đưa một người trưởng thành như hắn giấu ở trên giường mới là không bình thường, mới là ngu ngốc, nhưng chỉ bằng việc cô từ hôn ở Tần gia, nói năng tiến lùi có độ, trật tự rõ ràng, người nói cô ngốc mới thực là người ngốc.
Hắn cảm thấy so với người khác, cô là người quả cảm, hiểu lý lẽ, cô là nhìn rõ sự dũng cảm của hắn, tin tưởng vào nhân cách của hắn.
Thẩm Tiêu Nhiên cho dù thế nào cũng không nghĩ đến, nếu không phải Mộ Thanh Nghiên đã sống qua một đời, biết rõ Thẩm Tiêu Nhiên, hơn nữa lại yêu hắn sâu sắc, dù thế nào cô cũng không đem hắn giấu trên giường mình
Mộ Thanh Nghiên sống lại đã không còn là cô gái ngây thơ, cô biết cho dù là nam nhân chính trực, cũng không phải ai cũng là Liễu Hạ Huệ.
Nếu hôm nay, cô cứu là người khác, cô có lẽ sẽ đưa hắn về nhà, lại sẽ nói với Đinh Tú Phương, cùng mẹ giải quyết tình hình.
Mộ Thanh Nghiên làm dấu chớ có lên tiếng với Thẩm Tiêu Nhiên, cầm lấy chai nước muối, đưa cho hắn: “Uống nước, đừng nói chuyện, mẹ ta nếu biết ta giấu đàn ông trong phòng, nhất định sẽ gϊếŧ ta.”
Tiếng nói của cô mềm mại, Thẩm Tiêu Nhiên nghe được, trái tim như bị lông chim cọ qua.
Có một chút hốt hoảng, không nỡ, không quen lắm…và sung sướиɠ.
Lại không hề có du͙© vọиɠ.
Hắn thậm chí còn muốn cười, cuối cùng nén cười.
Hắn nhận chai nước muối uống một ngụm, trong lòng khen cô cẩn thận, giơ tay nhìn đồng hồ, phát hiện đã gần mười hai giờ rưỡi.
Nhớ tới Dương Bảo Quốc chưa biết sống chết thế nào, hắn há miệng thở dốc, muốn nói với Mộ Thanh Nghiên hắn phải đi, nhớ đến động tác chớ có lên tiếng của cô, mím môi, lặng im ngồi dậy. Dùng hành động ám chỉ hắn phải rời khỏi.
Mộ Thanh Nghiên thấy hắn như vậy, vội cầm bút và sổ ghi chép, viết vài chữ: Ngươi muốn đi ra ngoài?
Cô đoán hắn muốn đi cứu Dương Bảo Quốc, muốn nói cho hắn biết Dương Bảo Quốc tạm thời không có việc gì, lại nghĩ có lẽ hắn còn có việc khác phải làm, cuối cùng chỉ hỏi đơn giản một câu.
Chữ viết của cô gái so với hắn tưởng còn muốn đẹp hơn, có chỗ chi tiết nhỏ còn giống với chữ của hắn. Con mắt thâm trầm của Thẩm Tiêu Nhiên nổi lên từng con sóng, chợt bình tĩnh, hắn nhận bút và sổ ghi chép, viết xuống đáp án: Ta muốn đi cứu người.
Mộ Thanh Nghiên nhìn qua, ngước lên nhìn hắn một cái, cầm bút viết nhanh xuống dưới: Một mình ngươi có được không? Có muốn ta hỗ trợ không? Trước khi đi uống thuốc hạ sốt.
Mắt Thẩm Tiêu Nhiên càng ngày càng đỏ, cô biết đây là dấu hiệu sắp phát sốt.
Cô viết xong đưa sổ cho Thẩm Tiêu Nhiên, lại xuống giường, lấy thuốc lúc nãy vội chuẩn bị, tiện thể lấy đến một cốc nước đường đỏ.
Thẩm Tiêu Nhiên nhìn cô bé bận rộn vì mình, trong lòng nổi lên cảm giác ấm áp.
Hắn thực tham luyến cảm giác này, nhưng là, tình huống của Dương Bảo Quốc khẩn cấp, hắn không thể trì hoãn.
Hắn viết nhanh xuống sổ ghi chép: Một mình ta là đủ
Sau đó hắn nhanh chóng uống thuốc Mộ Thanh Nghiên đưa, lại một hơi uống hết nước đường đỏ, cầm đèn pin, khập khiễng đi ra cửa.
Nhẹ nhàng mở cửa phòng, quay lại thấy ánh mắt lo lắng và đau lòng của Mộ Thanh Nghiên, nhíu nhíu mày, lại muốn trấn an cô vài câu, do dự một chút, hắn vẫn mở cửa đi.
Mộ Thanh Nghiên cũng đi ra ngoài, đứng ở cửa nhìn thấy hắn đi về hướng ngõ nhà Dương Bảo Quốc mới lưu luyến trở về phòng ngủ.
Cô cho rằng sẽ mất ngủ, ai biết, nằm trên giường, vẫn còn vương hơi thở của Thẩm Tiêu Nhiên, cô thế nhưng nhanh chóng ngủ say.
Ngủ ngon lắm, ngày hôm sau cũng tỉnh sớm.
Lúc năm giờ rưỡi, Đinh Tú Phương ra ngoài cô cũng tỉnh.
Mang quần áo và ga giường nhuốm máu giặt sạch sẽ, còn chưa kịp hong lên, đã đến giờ gọi Tử Khiêm dậy.
Cô gọi nhẹ một tiếng, Mộ Tử Khiêm đã tỉnh, câu nói đầu tiên là: “Chị hai, hôm nay ăn cái gì?”
Mộ Thanh Nghiên: “…”
Tử Khiêm càng ngày càng tham ăn, sau này phải thế nào?
Quên đi, nếu chăm chỉ học tập, chăm làm việc, tham ăn liền tham ăn.
“Hôm nay ăn sáng bên ngoài, em muốn ăn gì?”
“Em muốn ăn bánh đậu, được không? Em chỉ ăn một nửa, chị hai cũng ăn một nửa được không?” Bánh đậu tương đối đắt, Mộ Tử Khiêm an bày tốt lắm.
“Được…” Mộ Thanh Nghiên nghe xong bỗng thấy khổ sở.
Đưa xong Mộ Tử Khiêm cô trở về, đầu tiên thấy trên chợ không thấy có tin tức gì về người chết truyền đến, cảm thấy kỳ quái, rồi lại hiểu ra.
Cô còn cho rằng, cho dù Dương Bảo Quốc được cô cứu, không có chết, nhưng tin tức hai tên côn đồ tử vong hẳn phải có.
Chợ luôn luôn là nơi tin tức linh thông nhất. Nếu hai tên côn đồ kia đã chết, ngoài chợ hẳn là nói đến ồn ào.
Lúc đầu cô còn thắc mắc, về sau cẩn thận suy nghĩ, đã đoán ra đại khái tình huống.
Khϊếp trước, hai tên côn đồ kia hẳn là bị Thẩm Tiêu Nhiên gϊếŧ.
Kiếp trước sau khi gϊếŧ hai tên kia, hẳn là hắn bị hôn mê, bởi vì hắn không kịp tỉnh lại, hoặc có nguyên nhân gì khác, chẳng những Dương Bảo Quốc chết, thi thể hai tên côn đồ kia cũng không kịp xử lý.
Mà đời này, bởi vì cô, chẳng những Dương Bảo Quốc không chết, Thẩm Tiêu Nhiên tỉnh lại cũng đem thi thể hai tên côn đồ kia xử lý.
Rất nhanh những gì Mộ Thanh Nghiên đoán được chứng thực.
Lúc trưa đưa Mộ Tử Khiêm đi học, còn chưa về đến nhà, từ xa cô đã nhìn thấy một xe quân vụ đỗ ngoài nhà mình.
Cô nhận ra xe này, là xe của Tần Lệnh Sơn.
Đang nghi hoặc, sao Tần Lệnh Sơn lại đến nhà mình, cửa xe mở ra, xuống xe là Thẩm Tiêu Nhiên.
Lúc này thần thái Thẩm Tiêu Nhiên sáng láng, một điểm cũng không nhìn ra hắn bị thương.
Hắn nhìn thấy Mộ Thanh Nghiên, khoé môi tươi cười, chọc cho Mộ Thanh Nghiên vốn có tình cảm với hắn, trong lòng run lên.
Mặt lập tức nóng lên.
Cũng không đỏ quá rõ ràng, chỉ đem da như bạch tuyết của cô hiện lên tầng hồng nhạt, càng khiến cô xinh đẹp động lòng người.
Thẩm Tiêu Nhiên và Dương Bảo Quốc cùng nhìn say mê.
Bởi vì hai ngày nay, số lần gặp Thẩm Tiêu Nhiên cũng nhiều, Mộ Thanh Nghiên nhanh chóng thích ứng, dù trong lòng sóng to ngập trời, biểu hiện vẫn trấn định tự nhiên, tương đối lạnh nhạt với Thẩm Tiêu Nhiên.
Cô lén liếc trắng mắt với Thẩm Tiêu Nhiên, chậm rãi đi đến trước xe, liếc mắt nhận ra trên xe có Dương Bảo Quốc ngồi sau.
Dương Bảo Quốc nhìn thấy cô, tươi cười có bảy phần lấy lòng, ba phần trêu tức.