Chương 19: Nằm Mơ Tỉnh Lại

Mộ Thanh Nghiên nhìn rõ người mặc quân trang liền sợ tới mức hồn phi phách tán: Thế nào… Sao lại là Tiêu Nhiên của cô?

Đợi chút, hắn nói cứu…Dương, là nói hắn muốn đi cứu Dương Bảo Quốc?

Còn nói không đi bệnh viện, hắn bị thương?

“Tiêu Nhiên…” Cô cúi đầu gọi một tiếng, cuống quýt kiểm tra.

Quả nhiên, bụng và đùi phải Thẩm Tiêu Nhiên đẫm máu, hiển nhiên còn đang chảy máu.

Để cô thấy may mắn là, hai vết thương này tuy dữ tợn, vẫn chưa nguy hiểm tới tính mạng, chỗ bụng không chạm đến mạch máu, chỉ là vết thương có chút lớn.

Bị thương nặng là đùi, bởi vì chạm vào mạch máu, cho nên vẫn đang chảy máu ồ ạt.

Cô nhanh chóng lấy băng gạc còn thừa trong túi băng bó vết thương cho hắn.

Cuối cùng cũng cầm được máu.

Mộ Thanh Nghiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ đến thi thể kẻ bắt cóc cách đó không xa, không khỏi cẩn thận.

Cô phải nhanh chóng mang Thẩm Tiêu Nhiên rời đi.

Nghĩ đến khi nãy Thẩm Tiêu Nhiên nói không tới bệnh viện, Mộ Thanh Nghiên mím môi, dằn lòng, quyết định đưa hắn về nhà mình.

Cô nghĩ rất đơn giản, mấy ngày nay mẹ đi sớm về trễ, cơ bản không vào phòng cô, cô giấu Thẩm Tiêu Nhiên trong phòng, dùng màn che lại, khả năng bị mẹ biết không cao.

Nếu chẳng may bị mẹ biết, cô đem chuyện mình bị tập kích nói với mẹ, mẹ nhất định sẽ hiểu.

Đương nhiên, tốt nhất là mẹ không biết, cô không muốn trong lòng mẹ có bóng ma.

Thẩm Tiêu Nhiên mất máu quá nhiều, ý thức có chút mơ hồ, nhưng được Mộ Thanh Nghiên dìu, còn có thể đi vài bước.

Mộ Thanh Nghiên đỡ hắn đi được hai bước, nhìn con dao cắm sau lưng kẻ bắt cóc, khẽ cắn môi, đỡ Thẩm Tiêu Nhiên đến bên kẻ bắt cóc, dùng sức rút con dao ra, bỏ vào túi, lại đỡ Thẩm Tiêu Nhiên tiếp tục đi ra ngoài.

Bây giờ trên đường phố Thắng lợi còn chưa có đèn đường, hơn nữa vận khí của họ cũng tốt, trên đường đi không gặp ai.

Đưa Thẩm Tiêu Nhiên nằm xuống giường của mình, Mộ Thanh Nghiên cảm giác mệt mỏi, cả người như bị rút hết sức lực.

Cũng may bây giờ mới chín giờ, hơn một giờ nữa mẹ mới về, Tử Khiêm cũng đã ngủ say, cô có đủ thời gian khôi phục sức lực, an bày mọi việc.



Lẳng lặng ngồi khoảng mười phút, khôi phục lại tí sức lực, cảm giác tốt hơn, Mộ Thanh Nghiên giãy dụa đứng dậy. trước tiên cô kiểm tra vết thương của Thẩm Tiêu Nhiên, vết thương không bị thấm máu, cô lấy từ bàn học ra mấy viên thuốc hạ sốt cho Thẩm Tiêu Nhiên uống.

Nước lạnh vào miệng khiến Thẩm Tiêu Nhiên tỉnh lại, hắn cố sức mở to hai mắt nhìn thấy chăm sóc mình là Mộ Thanh Nghiên, giãy dụa nói: “Đây là đâu?”

“Là nhà ta. Ngươi yên tâm ngủ, ta sẽ không đưa ngươi đến bệnh viện.”

“Được…” Thẩm Tiêu Nhiên nói xong, yên tâm nhắm mắt lại.

Mộ Thanh Nghiên tham luyến nhìn khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt của Thẩm Tiêu Nhiên, ổn định cảm xúc, đến phòng bếp lấy nửa chậu nước ấm, lau vết máu trên người hắn.

Kiếp trước cô chăm sóc Thẩm Tiêu Nhiên đã quen, lúc này cô cũng không ngượng ngùng.

Thậm chí không có một tia dục niệm.

Cô chỉ đau lòng cho hắn.

Cô biết bây giờ, bên ngoài hắn là sỹ quan tốt nghiệp loại giỏi của đế đô, trên thực tế hắn đã là tiểu đội trưởng bộ đội đặc công, loại chuyện sinh tử cận kề này hắn đã trải qua không biết bao nhiêu lần.

Kiếp trước lúc cô gặp hắn, trên người hắn không biết có bao nhiêu vết sẹo, mỗi một vết sẹo là một câu chuyện kinh tâm động phách hắn đã trải qua. Lúc đó cô đau lòng vì hắn, mà hiện tại lại càng đau lòng hơn.

Giúp Thẩm Tiêu Nhiên lau sạch vết máu. Mộ Thanh Nghiên sờ trán hắn, không có dấu hiệu sốt, mới lấy quần áo đi tắm.

Không có thời gian giặt quần áo dính máu, cô vào phòng ngủ cầm lấy một cái áo bông cũ bọc lại, lại đặt phía sau tủ quần áo, lại sờ trán Thẩm Tiêu Nhiên.

Tốt quá, không phát sốt.

Nhưng Mộ Thanh Nghiên biết, thương thế trên người Thẩm Tiêu Nhiên nặng như vậy, phát sốt là chuyện sớm hay muộn, cho nên cô phải chuẩn bị trước.

Trong nhà vẫn còn thuốc hạ sốt, là thuốc dự phòng bác sỹ kê khi tay cô bị thương, nhưng vậy vẫn chưa đủ, cô còn phải chuẩn bị chút rượu, đề phòng mọi tình huống.

Tìm được rượu để trong phòng, Mộ Thanh Nghiên lại đến phòng bếp lấy ít đường đỏ, lại chuẩn bị hai chai nước muối đầy, mới lên giường nằm trước khi Đinh Tú Phương về nhà vài phút.

Sau khi cô buông màn, lui lại trong góc giường đã bị Thẩm Tiêu Nhiên chiếm gần hết.

Thẩm Tiêu Nhiên mơ một giấc.

Hắn mơ thấy hắn đánh chết hai trong ba người Tôn Khiết phái tới gϊếŧ Dương Bảo Quốc, bởi vì hắn cũng bị thương, trên đường đi cứu Dương Bảo Quốc, bị người dùng gậy đánh vào đầu hôn mê.

Trong giấc mơ, hắn mơ màng bị người kéo đi, chờ hắn tỉnh lại, phát hiện mình ở trong nhà cô cô Thẩm Tâm Dao.



Khi đó, cô cô cùng con kế Tiền Vân Đoá mặt đầy hoảng sợ nói chuyện xảy ra bên ngoài: Bọn họ nói tối qua bên ngoài có ba người chết, đứa trẻ tốt tính Dương Bảo Quốc và hai tên côn đồ.

Thấy hắn tỉnh lại, Thẩm Tâm Dao thân thiết hỏi thương thế của hắn, vẻ mặt Tiền Vân Đoá ngượng ngùng nhìn hắn, trong mắt chứa tình ý.

Hắn nghe thấy Dương Bảo Quốc đã chết, trong đầu trống rỗng, rồi áy náy, lại nóng nảy…

Hắn ngồi bật dậy…

Thẩm Tiêu Nhiên ngồi dậy mở to mắt, trước mắt tối đen, mới phát hiện, cảnh tượng vừa rồi là mơ…

Đầu hắn nhanh chóng suy nghĩ, hắn biết rõ lúc này không ngoài ý muốn, hắn đang ở nhà Mộ Thanh Nghiên.

Tối hôm qua lúc đánh nhau với hai tên sát thủ, nghe nói một tên khác đã đến nhà Dương Bảo Quốc.

Vì có thể nhanh chóng đi cứu Dương Bảo Quốc, hắn vội vàng đánh nhau với hai sát thủ bị thương.

Sau đó, tình huống không giống với giấc mơ kia, không phải hắn bị người đánh lén.

Là hắn đánh người.

Trên đường hắn đi cứu Dương Bảo Quốc, nhìn thấy ở ngã tư đường có người bắt cóc một cô gái, mà kẻ bắt cóc kia đúng là một thủ hạ khác của Tôn Khiết phái tới.

Hắn chịu đau lặng lẽ theo sau, rồi bất ngờ xuống tay với kẻ bắt cóc.

Sau đó thân thể hắn không chịu được, ngồi bệt xuống đó; sau đó, hắn phát hiện ra người hắn cứu là Mộ Thanh Nghiên, hắn muốn để cô đi cứu Dương Bảo Quốc, lại sợ cô có nguy hiểm, cho nên không có nói hết, chỉ nói không được đến bệnh viện; sau đó… Cô nhóc cho hắn uống thuốc, còn nói, hắn ở trong nhà cô…

Cho nên, hiện tại hắn hẳn ở trong nhà Mộ Thanh Nghiên.

Như chứng thực suy nghĩ của Thẩm Tiêu Nhiên, hắn cảm thấy bên chân có cái gì giật giật, sau đó ánh sáng le lói để hắn nhìn thấy một bàn tay đang quấn vết thương trên đùi hắn.

“Hư…” Thẩm Tiêu Nhiên nhìn thấy người cầm đèn pin là Mộ Thanh Nghiên, liền thấy cô giơ ngón tay lên miệng làm động tác suỵt.

Thẩm Tiêu Nhiên mím môi, lúc này mới thấy rõ hắn đang nằm trên giường nhỏ.

Giường nhỏ treo màn có chi chít đυ.n vá.

Dưới ánh đèn pin, hắn nhìn thấy trên giường có ít đồ vật, mang theo hơi thở thiếu nữ, ah, còn có một chút hơi hướng văn nhân, trên giường có có mấy quyển sách cùng một tập ghi chép … màu hồng.

Mà lúc này, hắn tuỳ tiện, chiếm 80% địa bàn, quả nhiên Mộ Thanh Nghiên phải lui vào một xó.