Chương 17: Mạng Người Quan Trọng Lắm.

Sáng hôm sau, Mộ Thanh Nghiên rất bận, giữa trưa làm xong đồ ăn đưa đến xưởng may, thu tiền xong, mới nhàn rỗi.

Cô ngủ trưa một giấc thật ngon, sau đó tìm giấy bút, ghi lại những đồ cần mua để mở cửa hàng thực phẩm chín.

Bếp lò, thớt, khay đựng đồ ăn, mua thêm một ít bát, mua thêm chai lọ, còn muốn lấy ít lá sen, để thuận tiện khách muốn mua mang về.

Một bên ghi một bên cân nhắc, nhoáng cái đã đến giờ làm cơm chiều. Cô nhớ ra, chị gái nói tối nay muốn về nhà chồng ngủ lại.

Nhớ tới tối qua, lúc chị gái nói với cô, tâm trạng không yên, đầu Mộ Thanh Nghiên ẩn ẩn đau.

Mộ Tâm Lan nói, mấy ngày nay Tống Hồng Quảng không nói gì, buổi trưa mỗi ngày về đến nhà, mẹ chồng và em chồng đều cho cô sắc mặt nhìn.

Nguyên nhân không ngoài việc, đã quen với việc Mộ Tâm Lan làm hết việc cho mẹ con hai người, giờ lại không ở nhà trong lòng sinh ra hờn giận.

Ngày hôm qua, lúc Mộ Tâm Lan nói việc này, Mộ Thanh Nghiên rất muốn tẩy não cho chị gái, nói cho cô có một số việc, một số người không nên nhường nhịn quá, không thể dung túng, chị gái phải biết từ chối.

Chỉ là sau khi nghĩ lại, nguyên nhân hôn nhân của chị gái bất hạnh là do Tống Hồng Quảng, đã không trị được Tống Hồng Quảng, chỉ có ly hôn với hắn mới là đường ra.

Cho nên, chị em cô không cần lãng phí sức lực đấu với mẹ con Tống gia.

Cuối cùng Mộ Thanh Nghiên quyết định cái gì cũng không nói, cô nghĩ, chị gái ở Tống gia chịu tội càng nhiều, về sau càng quyết tâm ly hôn với Tống Hồng Quảng.

Bởi vì không có việc gì, cũng thuận đường, lúc chạng vạng, Mộ Thanh Nghiên cùng với Mộ Tử Khiêm mang bữa tối cho mẹ.

Bởi vì buổi sáng Liên Hương khen rau trộn hết lời, lúc Mộ Thanh Nghiên đi vào xưởng, liền có rất nhiều công nhân giữ cô lại, có ý muốn mua rau trộn của cô.

Mộ Thanh Nghiên không đồng ý, cô mua gia vị không đủ, cần đi xa mới mua được gia vị hoặc chờ tiệm thuốc bắc nhập vào, nên khéo léo từ chối.

Tay trái của cô còn không tốt, sao có thể làm buôn bán nhiều?

Cô cũng không muốn vì món lợi nhỏ mà mất cái lợi lớn.

Đi ra khỏi xưởng may trời đã tối, Mộ Thanh Nghiên cầm giỏ trúc, vừa đi vừa kể chuyện cho Mộ Tử Khiêm.

Kể chuyện Tôn Ngộ Không ba lần đánh Bạch cốt tinh.

Kể đến đoạn Tôn Ngộ Không bị Đường Tăng đuổi đi, hẻm nhỏ bên đường đột nhiên chạy ra ba người.

Trang phục ba tên côn đồ kỳ lạ, bởi vì lúc chạy ra cách Mộ Thanh Nghiên gần, cô thấy rõ vết máu loang lổ trên quần áo bọn họ, trong lòng lộp bộp một cái, nhanh chóng kéo Mộ Tử Khiêm lùi lại một bên, ôm chặt Mộ Tử Khiêm trong lòng.

Trong lòng tự mình an ủi: Đây là trên đường, trước sau đều có người, mấy người này hẳn sẽ không làm gì bọn họ?

Nhiều nhất là cướp tiền của cô.



Tiền tài là vật ngoài thân, lấy thì lấy, dù sao trên người cô cũng chỉ có hơn mười đồng.

Mộ Thanh Nghiên miên man suy nghĩ, không nghĩ tới, mấy người này vội vã qua đường. Bọn họ thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn lại hai chị em, liền lủi vào một con hẻm khác không thấy nữa.

Mộ Thanh Nghiên nhìn bóng lưng bọn họ, hít sâu một hơi, kéo Mộ Tử Khiêm chạy nhanh về nhà.

Mộ Tử Khiêm cũng bị sợ hãi, về đến nhà không có lôi kéo Mộ Thanh Nghiên tiếp tục kể chuyện xưa, đòi đi ngủ luôn rồi.

Sau khi chuẩn bị cho Mộ Tử Khiêm ngủ xong, Mộ Thanh Nghiên ngồi trước cửa nhà.

Kiếp trước cô từng cùng luyện tập vật lộn với Thẩm Tiêu Nhiên.

Lúc đó, cô chỉ học xong chiêu thức.

Sau khi trùng sinh, cô vốn định một thời gian nữa bắt đầu luyện tập lại.

Vì vừa rồi bị doạ, khiến cô cảm thấy phải tăng cường sức mạnh là việc cần làm sớm.

Mộ Thanh Nghiên khoa tay múa chân vài cái, liền thở hổn hển. Đều không phải vì cơ thể cô quá yếu, do tay cô bị thương, dùng lực mạnh một chút sẽ đau.

Giờ phút này, oán khí với Tống Hồng Quảng lại tăng. Cô buồn bực mở cửa nhà, muốn hít thở không khí, mở cửa ra vừa lúc thấy một bà lão tóc bạc, mặt mũi hiền lành đi ngang qua.

Bà lão nhìn thấy Mộ Thanh Nghiên thì dừng lại, mỉm cười: “Nghiên Nghiên ở nhà hả?”

Trong đầu Mộ Thanh Nghiên nhanh chóng nhận ra bà lão: “Vâng, bà Dương, bà đi đâu vậy?”

Bà Dương đấm đấm thắt lưng: “Ta tìm anh Bảo Quốc của con, có người khách đến nhà tìm hắn có việc.”

“Vậy, bà đi ạ.”

Mộ Thanh Nghiên đứng ở cửa hóng gió một hồi, đang định vào nhà tắm rửa, trong đầu đột nhiên nhớ tới một việc.

Khó trách, khó trách, sau khi cô gặp bà Dương, trong lòng không hiểu luôn cảm thấy bất an.

Cô thế nhưng lại quên mất, đêm nay của kiếp trước, phố Thắng lợi của bọn họ xảy ra một việc lớn.

Đêm đó có ba người chết.

Cô cẩn thận nhớ lại, thời gian xảy ra chuyện không may này là chủ nhật sau khi tay cô bị thương.

Tay bị thương thì đúng rồi, hôm nay cũng là chủ nhật.

Bởi vì là chủ nhật, cho nên Dương Bảo Quốc học trung học ở thành phố Huyền Dương mới có thể ở trấn Xuân Thụ tối hôm đó.

Nên mới bị người gϊếŧ chết ở trong kho phế liệu gần đây.



Ngoài Dương Bảo Quốc, đêm đó còn có hai tên côn đồ ở đâu tới bị đánh chết trong một ngõ nhỏ cách đó không xa.

Nghe nói Dương Bảo Quốc chết vì mất máu.

Mọi người đều nói, nếu Dương Bảo Quốc được chữa trị kịp thời, vốn sẽ không chết.

Cha của Dương Bảo Quốc là liệt sỹ, mẹ hắn bởi vì cha hắn mất mà đau thương quá độ, u buồn mà chết, mấy năm nay, hắn cùng bà nội sống nương tựa lẫn nhau, tuy cuộc sống khổ cực, nhưng hắn không chịu thua kém, là đứa trẻ tốt cả về nhân phẩm và thành tích học tập.

Hắn chết đi, để mọi người tiếc thương sâu sắc.

Càng khiến mọi người thương tiếc là, sau khi Dương Bảo Quốc mất không lâu, bà nội Dương cũng bi thương quá độ mà qua đời.

Nhớ đến đây, tay Mộ Thanh Nghiên bưng kín miệng.

Cô nhớ lại tình hình lúc nhìn thấy ba tên côn đồ trên đường hồi nãy, nghĩ đến vết máu còn chưa khô trên người bọn họ, cô có thể chắc chắn, Dương Bảo Quốc hơn phân nửa là bị họ đánh.

Lúc này, khả năng cao là hắn đang nằm ở nhà kho kiếp trước.

Suy nghĩ cẩn thận điều này, Mộ Thanh Nghiên không chút đắn đo quyết định cứu người.

Đương nhiên muốn cứu.

Không biết thì cũng thôi.

Đã biết, mạng người mới quan trọng, dù thế nào cô cũng phải giúp một tay.

Mộ Thanh Nghiên nhanh chóng trở về phòng ngủ, cầm đèn pin, tìm băng gạc, lại lấy một bình nước muối, cầm thêm cái kéo cho vào túi quần, vội vã chạy về phía nhà kho mà cô nghi ngờ.

Cô biết vị trí của kho hàng kia.

Lúc cha còn sống, thường xuyên đưa cô và Tử Khiêm đến nhà Dương Bảo Quốc giúp bà nội Dương làm việc, làm việc xong còn đi đến nhà Lý Mộng Kỳ bên cạnh đánh cờ với cha cô ấy là thầy giáo Lý.

Chính cô và Lý Mộng Kỳ cũng là bạn tốt. Lý Mộng Kỳ có một em trái, lúc cha cùng thầy giáo Lý chơi cờ, bốn người bọn họ đều ở kho phế liệu chơi đồ hàng.

Khi đó, bà nội Dương sẽ lấy đồ ăn vặt cho bọn họ ăn. Hôm nào ngày nghỉ, chính là Dương Bảo Quốc mang đồ ăn vặt cho bọn họ.

Dương Bảo Quốc không thích nói nhiều, nhưng tính tình ôn hoà, ấn tượng của bọn họ với hắn đều tốt.

Chỉ vài phút, Mộ Thanh Nghiên đã đến cửa nhà kho.

Cửa nhà kho đã sớm hỏng, đứng ở cửa, cô còn ngửi thấy rõ mùi máu tươi nồng đậm, khiến cô muốn buồn nôn.

Cô che mũi, chiếu đèn pin về phía tối nhất trong nhà kho, không mất bao công, liền thấy Dương Bảo Quốc ngã trong vũng máu.