Nữ công nhân tuổi tác không giống nhau, người cao người thấp, người gầy người béo, xấu đẹp đều có, nhưng giống nhau đều là vẻ mặt mệt mỏi.
Mấy ngày nay, các cô đi sớm về trễ, đều mệt muốn chết.
Dù là như thế, mọi người thấy hai chị em Mộ Thanh Nghiên, vẫn là cười hi hi ha ha.
“Nghiên Nghiên và Tử Khiêm đến hả, ai nha, đến đưa cơm cho mẹ sao?”
“Tú Phương, ta cảm thấy Nghiên Nghiên nhà ngươi càng lớn càng đẹp, Tử Khiêm cũng xinh đẹp.”
“Nghiên Nghiên, tay trái của ngươi bị sao thế? Sao lại cuốn băng gạc?”
…
Nhìn ra được mối quan hệ của Đinh Tú Phương cực tốt.
Ba nữ nhân đủ dựng được sân khấu, mười mấy người phụ nữ đồng thời mở miệng, không nghĩ cũng biết ồn ào, náo nhiệt thế nào.
Mộ Thanh Nghiên thản nhiên cười, ứng đối thoả đáng.
Khiến cô không ngờ là, cô thế nhưng gọi tên nữ công nhân nói chuyện với mình không sai một ai.
Cô còn tưởng rằng, trùng sinh trở lại, cũng phải hơn mười năm cô không gặp những người này, hẳn là ấn tượng của cô về mọi người không còn rõ ràng nữa chứ, ai biết, các cô ấy trong đầu cô lại vô cùng rõ ràng, giống như cô không phải là trùng sinh vậy.
Chuyện này cùng chuyện trùng sinh không khoa học tí nào.
Nhưng cũng là một chuyện tốt.
Mộ Thanh Nghiên và Mộ Tử Khiêm đi qua hàng vải dệt, đến bên người Đinh Tú Phương, lúc này tiếng chuông báo đến giờ nghỉ trưa cũng vang lên.
Những người công nhân không có người đưa cơm, y như học sinh tan học, đứng lên, cười nói, tự lấy bát đũa ra ngoài ăn.
Đinh Tú Phương mỉm cười thu lại vải dệt trên bàn may, cùng dọn bát đũa với Mộ Thanh Nghiên, sờ đầu Tử Khiêm, sau đó không hề tiếc lời khen con gái nhỏ: “Nghiên Nghiên càng ngày càng giỏi.”
Thói quen khích lệ con gái đúng lúc là học được ở Mộ Chính Huy. Theo như Mộ Chính Huy từng nói, lúc nào nên cỗ vũ thì phải cổ vũ nhiệt tình.
Mộ Thanh Nghiên chớp mắt: “Đúng vậy, cũng không biết là con gái nhà ai.”
“Ha ha ha…Mẹ con các người rất được đó.” Đinh Tú Phương còn chưa kịp đáp lại, hai nữ công nhân bên cạnh nở nụ cười trước.
Các cô đang ăn cơm người nhà đưa tới, nhưng mà cơm của các cô là người già đưa tới, xong đã về rồi.
“Ha ha, ta cũng không ngờ Nghiên Nghiên lại nghịch như vậy.” Đinh Tú Phương trìu mến sờ tóc Mộ Thanh Nghiên, lúc thu tay lại còn xoa xoa đầu Mộ Tử Khiêm.
Đinh Tú Phương uống nửa cốc trà, lại bới đồ ăn trong bát.
“Ai nha, thơm quá. Nghiên Nghiên, cháu đưa cho mẹ cháu đồ gì thế? Sao thơm vậy?”
“Đồ chín hấp tương do cháu làm.”
Đinh Tú Phương ngượng ngùng cười cười: “Ngửi ra mùi đinh hương, cũng không biết mùi vị thế nào. Lần đầu tiên Nghiên Nghiên làm đồ chín hấp tương, nếu các ngươi không ngại khó ăn, lại đây nếm thử đi.”
Đinh Tú Phương không phải là người keo kiệt, bà không mời quản xưởng trước chính là cũng không dám tin tay nghề làm đồ chín hấp tương của Mộ Thanh Nghiên.
Con bé Nghiên Nghiên bình thường nấu cơm cũng không xuất sắc, trước kia cũng chưa từng làm đồ chín hấp tương, hôm nay đồ ăn tuy thơm, mùi vị có ngon không, lại là chuyện khác.
Mộ Thanh Nghiên mang đồ ăn đến cũng nhiều, mùi thơm nức mũi, màu sắc cũng hấp dẫn, tuy không biết hương vị, vẫn dụ được hai công nhân tham ăn đến.
Các cô đi tới gắp trong bát của Đinh Tú Phương một gắp rong biển.
Tuy trong bát còn có thịt thủ và mộc nhĩ, nhưng rong biển giá tương đối đắt, không phải nhà ai cũng mua được.
Lúc hai công nhân ăn rong biển, Đinh Tú Phương cũng gắp một miếng thịt thủ.
Hương vị tuyệt vời tan trong miệng, trong xưởng im lặng vài giây, mọi người như bị bấm nút dừng.
Vài giây sau, hai đồng nghiệp của Đinh Tú Phương như nổ tung: “Ai nha Nghiên Nghiên, đồ ăn này là cháu nấu sao? Này cũng quá ngon đi? Nghiên Nghiên, cháu nấu như thế nào vậy?”
“Đúng nha, lần đầu Nghiên Nghiên làm đồ hấp tương sao? Sao cháu thông minh vậy?”
Mộ Thanh Nghiên nhìn thoáng qua ánh mắt nghi ngờ của Đinh Tú Phương mỉm cười, chậm rãi nói: “Cháu dựa vào công thức cha lưu lại, bỏ vào hơn mười loại gia vị, vốn cháu định làm thử, không nghĩ tới lại ngon như vậy.”
“Hoá ra là như thế. Nghiên Nghiên, chờ sang năm, cháu có thể đến nhà dì Hương hướng dẫn dì làm đồ hấp tương được không?”
“Được ạ, được ạ, không thành vấn đề.”
“Ta cũng muốn, ta cũng muốn.”
“Không có vấn đề gì, ha ha.”
Mộ Thanh Nghiên mỉm cười, ai cũng không từ chối.
Đinh Tú Phương hiển nhiên cũng tin lời Mộ Thanh Nghiên, ông chồng lắm chiêu của bà rất hiểu biết, thực sự thích sưu tầm những loại như cổ phương gì đó.
Mà Nghiên Nghiên, cũng thích đọc sách nhất, cho nên, Nghiên Nghiên nói là dựa vào công thức làm đồ hấp tương Mộ Chính Huy lưu lại, bà tin trăm phần trăm.
Con gái giỏi như vậy, khiến tâm trạng Đinh Tú Phương rất tốt, lại đem thịt thủ cùng mộc nhĩ đưa cho hai người khác.
Ra khỏi xưởng may, Mộ Thanh Nghiên chưa ăn trưa, bụng réo vang, thầm muốn đi nhanh chút về nhà ăn cơm. Ai biết chưa đi được mấy bước, lại thấy Tiền Tiểu Ngọc và Tiền Ngọc Thư đi ra từ ngõ nhỏ.
Hai anh em Tiền gia nhìn thấy Mộ Thanh Nghiên, ánh mắt sáng lên.
Tiền Ngọc Thư là người làm ăn khôn khéo, sớm học được đưa đẩy, lại giỏi che dấu, tinh quang trong mắt ánh lên rồi thôi.
Tiền Tiểu Ngọc, tuổi trẻ lông bông, không biết che giấu, cô ta nhìn Mộ Thanh Nghiên như nhìn thấy đồ ăn ưa thích: “Nghiên Nghiên.”
Một tiếng Nghiên Nghiên của cô ta cố ý kéo dài, vui không nói lên lời.
Mộ Thanh Nghiên khinh thường trong lòng, kéo Mộ Tử Khiêm đang dừng lại vì câu gọi của Tiền Tiểu Ngọc, ý bảo hắn cứ tiếp tục đi, còn cô quay lại cười với Tiền Tiểu Ngọc: “Tiểu Ngọc làm gì vậy?”
“Ta với anh trai đưa bia cho nhà Mạnh Vệ Quốc. Đúng rồi, Nghiên Nghiên, người nói với mẹ chuyện anh ta muốn mượn sách chưa?”
“Còn chưa nói, mẹ ta mỗi ngày đi sớm về trễ, ta còn chưa kịp nói. Được rồi, Tiểu Ngọc, ta còn phải đưa Tử Khiêm về làm bài tập, không nói chuyện với ngươi nữa.”
“Ai…”
Tiền Tiểu Ngọc không cam lòng chạy đến, Tiền Ngọc Thư giữ cô lại: “Nóng quá, chúng ta về trước đã.”
“Nhưng là…Được rồi.”
Tiền Tiểu Ngọc không cam lòng, nhưng mặt trời giữa trưa quá gắt, cô có chút không chịu nổi.
Tiền Ngọc Thư đi hai bước, quay đầu lại nhìn, vừa vặn thấy bóng lưng Mộ Thanh Nghiên sau góc đường. Ánh mắt hắn tối lại, trong lòng càng nghi hoặc: Vì sao hắn cảm thấy Mộ Thanh Nghiên đối với hắn và Tiểu Ngọc có địch ý?
Vì sao lại có địch ý này?
Cho dù Mộ Thanh Nghiên không thích Tiểu Ngọc, cùng lắm cũng là chán ghét, sao có thể chứa địch ý đến thế?
Tiểu Ngọc đã làm gì cô ấy?
Không được, hắn phải cảnh cáo Tiền Tiểu Ngọc, không để nó làm việc hồ đồ, đắc tội với Mộ Thanh Nghiên, đắc tội với Tần gia, liên luỵ cả nhà, liên luỵ đến hắn.
Mộ Tử Khiêm có thói quen ngủ trưa, vừa về đến nhà là nằm xuống giường ngủ say sưa.
Mộ Thanh Nghiên mở quạt điện cho hắn, ăn qua loa cơm trưa, liền tìm một tờ giấy, mô phỏng theo nét chữ của cha, sao chép công thức làm đồ chín hấp tương.
Đây là để ứng phó với mẹ.
Công thức nước sốt cô không định viết.
Đến lúc đó, nói với bên ngoài, cô dùng nguyên liệu có sẵn trong nhà, vô tình phối ra là được.
Kiểu này phương pháp làm nước sốt sẽ không bị người học đi.
Dù sao, nguyên liệu giống nhau, cách làm giống nhau, cho đến nay, không có ai làm ra hương vị giống ai.
Hơn mười giờ đêm Đinh Tú Phương trở về nhà với vẻ mặt vui sướиɠ.
Buổi chiều, Kiều Liên Hương khen hết lời đồ chín hấp tương, mặt nàng dính ánh sáng, lòng thầm kiêu ngạo, tâm trạng tự nhiên cũng tốt.
Đinh Tú Phương vốn tưởng rằng, hôm nay cũng giống mọi ngày, chỉ còn Mộ Thanh Nghiên còn đọc sách, Mộ Tử Khiêm và Mộ Tâm Lan đã đi ngủ từ sớm, ai biết, mở cửa ra, hai chị em Mộ Tâm Lan và Mộ Thanh Nghiên vui vẻ gọi: “Mẹ”
Sau đó hai chị em chui ra khỏi giường hầu hạ mẹ đại nhân.
Người lấy quạt, người lấy nước, người xới cơm, người bưng thức ăn…
Thẳng khiến Đinh Tú Phương mặt mày hớn hở.
Chờ Đinh Tú Phương ăn uống tắm rửa xong, Mộ Tâm Lan đã vào phòng Mộ Tử Khiêm ngủ rồi.
Đinh Tú Phương vào xem Tử Khiêm, đang muốn trở về phòng, Mộ Thanh Nghiên lại ôm lấy cánh tay bà, vẻ mặt thận trọng: “Mẹ, con nói với mẹ một chuyện.”
“Chuyện gì mà thần bí vậy? Mau nói, mẹ còn muốn đi ngủ đâu.”
“Chúng ta vào phòng mẹ rồi nói.”