- 🏠 Home
- Trọng Sinh
- Quân Tẩu Nghịch Tập Công Lược
- Chương 106: Không Nhìn Ra Cô Có Chút Ái Muội Nào Với Anh.
Quân Tẩu Nghịch Tập Công Lược
Chương 106: Không Nhìn Ra Cô Có Chút Ái Muội Nào Với Anh.
Mộ Thanh Nghiên nhớ cô có chuyện muốn nói một mình với Thẩm Tiêu Nhiên, dứt khoát để Mộ Tử Khiêm ở lại.
Lúc này thật không thể trách Mộ Tử Khiêm coi trọng sách hơn cả chị hai, chủ yếu là, cậu cực kỳ tin tưởng Thẩm Tiêu Nhiên, cậu cảm thấy có Thẩm Tiêu Nhiên đi với chị hai, cậu không đi cùng cũng không sao.
Mộ Thanh Nghiên về ký túc xá của Mộ Tâm Lan, lấy ra một bọc to đồ ăn vặt, cười tủm tỉm ngồi lên ghế phụ bên cạnh.
Vốn cô định ngồi ghế sau, nhưng nghĩ đến cô còn muốn nói với Thẩm Tiêu Nhiên chuyện ngọc bội, nên thay đổi ý định, ngồi lên phía trước.
Sau khi lên xe, cô thấy ánh mắt Thẩm Tiêu Nhiên luôn dừng lại trên túi đồ ăn vặt, vội hỏi: “Không biết anh sẽ tới, cho nên không chuẩn bị đồ ăn cho anh, sau khi em trở về liền làm cho anh, được không?”
Thẩm Tiêu Nhiên: biến anh trở thành người tham ăn sao?
Được rồi, không trách được cô, ở trước mặt cô anh thực sự là thích ăn ngon.
Anh dừng lại một chút mới đáp: “Vậy về sau nếu anh đến, sẽ gọi điện trước cho em được không?” Anh nhủ thầm, nếu lần này anh còn sống trở về.
“Được ạ. Đúng rồi, bây giờ có thể đưa cho anh được rồi phải không?” Mộ Thanh Nghiên nói xong, lấy xuống ngọc bội cô đeo trên cổ, làm bộ đưa cho anh.
Thẩm Tiêu Nhiên lẳng lặng nhìn ngọc bội: “Lần sau anh đến hãy trả cho anh được không?”
“Có gì khác nhau sao?” Mộ Thanh Nghiên nhất định không chịu.
Ngón tay thon dài trắng nõn nâng ngọc bội trong suốt óng ánh, trong đầu Thẩm Tiêu Nhiên không tự chủ toát ra hai chữ “tuyệt sắc”
Anh nghĩ, đôi tay của Nghiên Nghiên, không những đẹp mà còn thực khéo léo.
Tuổi còn nhỏ mà đã biết làm nhiều đồ ăn ngon như vậy, sau này chồng của cô sẽ hạnh phúc cỡ nào a.
Nghĩ đến chuyện sau này Mộ Thanh Nghiên trở thành vợ người khác, trong lòng Thẩm Tiêu Nhiên không biết là tư vị gì, anh không trả lời câu hỏi của cô, mà khe khẽ thở dài.
Nghe được tiếng thở dài của anh, tâm cô co rút lại.
Cộng cả kiếp trước và kiếp này, đây là lần thứ hai cô nghe anh thở dài.
Kiếp trước một lần, kiếp này một lần.
Kiếp trước, là lúc anh nhìn thấy giấy xác nhận chẩn đoán bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối của cô, thở dài thật sâu, kiếp này, đây là lần đầu tiên.
Điều gì khiến anh khổ sở đến vậy?
Anh ấy nhớ tới mẹ sao?
Sinh nhật của đứa nhỏ là ngày khó khăn nhất của người mẹ, giờ phút này anh nghĩ đến mẹ cũng thật bình thường.
Không muốn Thẩm Tiêu Nhiên càng không vui, Mộ Thanh Nghiên thu lại ngọc bội, một lần nữa đeo lên cổ.
Quay đầu nhìn ngón tay Thẩm Tiêu Nhiên trên vô lăng dường như lạnh phát đau, cô trừng mắt theo bản năng, khẩn trương hỏi: “Thẩm Tiêu Nhiên, tay anh sao thế?”
Đây là thói quen từ kiếp trước khi chăm sóc Thẩm Tiêu Nhiên mà thành, thân thể có anh có một chút dị thường đều tác động đến thần kinh của cô.
Ngữ khí vô cùng thân thiết của cô khiến Thẩm Tiêu Nhiên sửng sốt: Cô lại gọi mình như vậy, tự nhiên như thế, thân thiết như thế, khẩn trương như thế, khiến anh cảm thấy cô không giống như cô gái nhỏ hơn anh rất nhiều, mà như là người yêu thâm mật của anh.
Nhưng nếu là người yêu, ánh mắt của cô nhóc nhìn anh, lại không có một chút ái muội nào?
Được rồi, có lẽ cô có thói quen gọi người khác không kèm theo họ, có lẽ đối với bạn bè cô đều quan tâm như vậy đi.
Nhìn không ra một chút tình cảm khác lạ mà Mộ Thanh Nghiên đối với anh, trong lòng Thẩm Tiêu Nhiên tự đưa ra lời giải thích lung tung, dừng lại xe nơi ven đường, sau đó giơ tay cho Mộ Thanh Nghiên xem: “Mấy ngày trước phải lên phía Bắc làm nhiệm vụ, nơi đó rất lạnh, bôi thuốc cũng không thấy hiệu quả.”
“Như vậy đi, em đan cho anh găng tay len nhé? Coi như là quà sinh nhật. Ai, anh nhìn kìa, chỗ kia vừa đúng lúc có quán bán len, chúng ta cùng đi chọn len đi.”
“Găng tay len?”
“Đúng vậy? Anh đừng nói với em là anh chưa từng mang găng tay len nhé.”
“Đương nhiên từng mang, nhưng mà...” Thẩm Tiêu Nhiên muốn nói, thật đúng là anh chưa bao giờ mang găng tay len tự đan, găng tay của anh đều là mua, hơn một nửa là bao tay da, cũng có găng tay len, nhưng là dệt máy.
Đương nhiên, cũng từng có bạn bè nữ từng muốn đưa cho anh, các cô tự đan găng tay len, khăn quàng cổ, thậm chí áo lông, nhưng anh nào dám nhận? Nếu nhận sẽ có hậu quả thế nào, anh nghĩ thôi đã thấy phiền.
Nhưng mà, đồ cô nhóc Nghiên Nghiên đưa, ha ha, anh hy vọng cô đưa găng tay cho anh có ý nghĩa khác, nhưng nhìn ánh mắt trong sáng của cô, làm gì có ý khác? Chính là ý nghĩa quà sinh nhật thuần túy mà thôi.
Nhưng mà, dù cho là gì anh cũng không muốn từ chối.
“... Chỉ có găng tay len thôi sao? Có thể thêm một cái khăn quàng cổ không?” Thẩm Tiêu Nhiên nói nửa câu xong, lại đòi hỏi thêm, cái này có chút gấp.
“Khăn quàng cổ? Có thể a, ngày kia anh mới về quân khu đúng không? Đêm nay đến tối mai là được.”
Thẩm Tiêu Nhiên nghe thấy cô định thức đêm làm khăn quàng cho anh, có chút không đành lòng: “Khăn quàng không cần gấp như vậy, có thể qua một thời gian nữa gửi bưu điện cho anh.” Thẩm Tiêu Nhiên nghĩ, đợi bưu điện gửi đến hẳn là mình đã đi ra ngoài làm nhiệm vụ. Ai, không biết có cơ hội nhìn đến khăn quàng cổ kia không.
“Được, em cứ đan cho anh đôi găng tay trước, qua vài ngày nữa gửi bưu điện khăn quàng cho anh.” Mộ Thanh Nghiên cảm thấy sắp xếp như thế rất tốt, cô không muốn chị gái nhìn thấy cô thức đêm đan khăn quàng cổ cho Thẩm Tiêu Nhiên, rõ ràng như thế, chị gái nhất định sẽ nghi ngờ.
Thẩm Tiêu Nhiên hiện tại đang làm ở quân khu cách không xa thành phố Huyền Dương, gửi đi cũng không mất bao nhiêu ngày.
Bán len là một phụ nữ trung niên vô cùng khôn khéo, nhìn hai người đến, mỉm cười, sau đó nói với Mộ Thanh Nghiên: “Các cháu hôm nay gặp may, cửa hàng cô mới nhập về len mới, màu sắc rất đẹp.”
“Vâng, đúng vậy, thực sự rất nhiều.” Mộ Thanh Nghiên cười đáp một câu, quay đầu hỏi Thẩm Tiêu Nhiên: “Anh Thẩm, anh xem, anh thích màu nào?”
Người phụ nữ bán len lúc đầu cho rằng Thẩm Tiêu Nhiên và Mộ Thanh Nghiên là hai anh em, hiện tại thấy Mộ Thanh Nghiên xưng hô với Thẩm Tiêu Nhiên như vậy, đầu tiên là sửng sốt, chợt cả cười, bà lấy ra mấy cuộn len màu tím, xanh thẫm, màu xám, đề cử với Thẩm Tiêu Nhiên: “Mấy màu này lên áo len nam màu rất đẹp, còn có màu trắng, cũng đẹp lắm, còn có cái này...”
Mộ Thanh Nghiên lúc này đã lấy ít len màu đen, đỏ thẫm, và mấy cuộn màu trắng đặt một bên, sau đó đưa tay lấy thêm cuộn màu tím: “Chúng cháu mua ít len đan găng tay và khăn quàng cổ, đúng rồi, bà chủ, cửa hàng của bác có bán kim đan len không?”
“Có, có.” Người bán len vừa lấy kim đan ra đưa cho Mộ Thanh Nghiên, vừa bám riết lấy Thẩm Tiêu Nhiên đề cử: “Mấy màu len này đan thành áo cực kỳ đẹp, hơn nữa, nhìn cách chọn len của bạn gái cháu liền biết cô bé là cao thủ đan len. Dù sao cô ấy cũng đan cho cậu găng tay và khăn quàng rồi, cậu mua nhiều len một chút để cô ấy đan cho cậu cái áo bông, còn có, đừng mua cho mình cậu thôi, cũng mua cho cô ấy một chút.”
Mộ Thanh Nghiên đang chuẩn bị bỏ tiền: Ta chuẩn bị trả bằng tiền của chính mình có được hay không?
Quà sinh nhật sao có thể để người được tặng trả tiền?
Sợ Thẩm Tiêu Nhiên trả tiền trước, động tác trên tay Mộ Thanh Nghiên nhanh hơn, cực kỳ nhanh gọn đưa ra ba tờ tiền mười đồng, cao giọng hô: “Cuộn len tím kia lấy mười hai cuộn.”
Người bán len có chút kinh ngạc Mộ Thanh Nghiên tự mình trả tiền, nghĩ nghĩ tựa hồ hiểu rõ cái gì, đã thấy Thẩm Tiêu Nhiên bỗng lấy ra một tờ một trăm đồng đưa đến: “”Phấn hồng, xanh nhạt, mỗi loại lấy mười hai cuộn.”
Mộ Thanh Nghiên thấy hắn mua len đến vui vẻ như thế: “Anh Thẩm, anh đây là mua cho ai a? Nếu mua cho em, vóc người em nhỏ, không dùng hết nhiều len như vậy?”
- 🏠 Home
- Trọng Sinh
- Quân Tẩu Nghịch Tập Công Lược
- Chương 106: Không Nhìn Ra Cô Có Chút Ái Muội Nào Với Anh.