Chương 105: Chờ Cô Lớn Lên.

Hôm nay Mộ Thanh Nghiên làm bánh ngọt tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật, nhưng cô lại không vừa lòng, bởi vì cô không thể viết lên trên đó tên người cô yêu nhất.

Thậm chí không có cách nào cho hắn biết tình cảm của cô.

Nhưng mà, sau này có người nhắc đến.

Mang bánh ngọt lên bàn ăn, Trác Đông Lâm vây quanh bàn một vòng đột nhiên thở dài: “Thực đáng tiếc, sinh nhật của anh mới qua một tháng, nghĩa là còn phải chờ mười một tháng nữa mới có thể mời em Nghiên Nghiên làm cho riêng anh một cái bánh ngọt. Ai, thật hy vọng hôm nay là sinh nhật của anh a.”

Lời của hắn chọc Mộ Tử Khiêm và cháu trai Trác Thành Vũ của hắn cười khanh khách không ngừng.

Trác Thành Vũ 8 tuổi vươn tay phải, ngón trỏ kéo khóe miệng làm thành bộ dáng xấu hổ: “Chú hai không biết xấu hổ.”

“Ha ha, đừng cười chú, Thành Vũ, cháu nói chú thế vì cháu chưa từng được ăn đồ ăn vị tiểu thư này nấu thôi, đợi lúc nữa cháu ăn, chú cam đoan cháu còn không biết xấu hổ hơn chú.”

“Sao lại chưa từng ăn? Lúc sinh nhật ông nội cháu từng ăn bánh ngọt chị Nghiên Nghiên làm, thực sự ăn ngon lắm, nhưng cho dù cháu từng ăn cũng sẽ không biết xấu hổ, đây là phạm trù tính cách được không?”

Trác Đông Lâm bị cháu của mình dạy bảo cũng không giận, con mắt hắn vừa chuyển bỗng nhiên nói với Thẩm Tiêu Nhiên: “Ai, không đúng, Thẩm Tiêu Nhiên, ta nhớ hình như sinh nhật cậu là mấy ngày gần đây, không phải là hôm nay chứ?”

Trác Đông Lâm nói xong, nhanh chóng liếc mắt nhìn Mộ Thanh Nghiên một cái, quả nhiên, khuôn mặt cô gái thoáng chốc ngượng ngùng.

Thấy Mộ Thanh Nghiên thực giống dự đoán của mình, đã thích Thẩm Tiêu Nhiên rồi, lòng Trác Đông Lâm thoáng chốc nặng nề.

Hắn còn từng nghĩ, nếu Mộ Thanh Nghiên không thích Thẩm Tiêu Nhiên, hắn liền cố gắng theo đuổi cô.

Cô bé hợp ý hắn giống như Mộ Thanh Nghiên, có thể gặp đã là may mắn, cả đời hắn chỉ sợ cũng chỉ gặp được một người như này. Cho nên, cho dù hiện tại tuổi của cô nhỏ một chút, hắn cũng chuẩn bị theo đuổi cô, trước tiên để cô có tình cảm với mình, sau đó an tâm chờ cô lớn lên.

Dù sao hiện tại hắn cũng mới hơn 20 tuổi một chút, cho dù chờ 4 năm nữa, cũng mới 24 tuổi, hắn chờ được.

Hắn từng vì Thẩm Tiêu Nhiên để ý đến Mộ Thanh Nghiên mà có ý lùi bước, sau này thấy Thẩm Tiêu Nhiên chậm chạp không có động tĩnh gì, hiểu ra Thẩm Tiêu Nhiên cũng giống hắn, bị tuổi tác của Mộ Thanh Nghiên giam cầm suy nghĩ.

Hắn rất đồng cảm với Thẩm Tiêu Nhiên.

Năm nay hắn 20 tuổi còn lo lắng Mộ Thanh Nghiên ghét bỏ hắn già, huống chi là Thẩm Tiêu Nhiên 23 tuổi?



Hắn kết luận, cho dù Thẩm Tiêu Nhiên thích Mộ Thanh Nghiên, cũng sẽ phải khắc chế, vì thế hắn mới có tâm tư theo đuổi Mộ Thanh Nghiên một lần nữa.

Nhưng mà, đây là tình huống nếu Mộ Thanh Nghiên không thích Thẩm Tiêu Nhiên.

Nhìn cách thức ở chung của Mộ Thanh Nghiên và Thẩm Tiêu Nhiên ở lần gặp đầu tiên ở cửa hàng hương liệu nhà mình, hắn biết giữa hai người này có cảm xúc đặc thù, cho nên, khả năng Mộ Thanh Nghiên thích Thẩm Tiêu Nhiên từ năm ngoái là rất lớn, cho dù hắn lớn hơn cô nhiều.

Nếu Mộ Thanh Nghiên cũng thích Thẩm Tiêu Nhiên, cách biệt tuổi tác giữa bọn họ cũng không phải là vấn đề lớn. Một ngày nào đó, bọn họ sẽ vượt muôn vàn khó khăn ở bên nhau.

Hy vọng thất bại, Trác Đông Lâm thất lạc rất nhiều, cũng quyết định khiến cô gái mình thích và anh em tốt của mình sớm hiểu ra tâm ý của nhau, không uổng công hắn tự hy sinh mình.

Vì thế mới có những câu hắn cố ý nhắc đến sinh nhật của Thẩm Tiêu Nhiên.

Thẩm Tiêu Nhiên cũng thật đã quên sinh nhật của mình. Từ sau khi mẹ qua đời, đâu còn ai nhớ rõ sinh nhật của hắn nữa?

Hắn không ngờ rằng Trác Đông Lâm có thể nhớ được.

Điều này khiến hắn vô cùng cảm động, thậm chí còn cho rằng bánh ngọt này là Trác Đông Lâm cố ý làm vì sinh nhật hắn, bởi vậy nói: “Cảm ơn cậu, Đông Lâm.”

Trác Đông Lâm biết hắn tưởng công lao của chiếc bánh ngọt này là do mình, nhanh chóng giải thích: “Không, bánh ngọt này là em Nghiên Nghiên làm đó, không có quan hệ gì với em, em cũng là nhìn thấy bánh ngọt này mới nhớ ra sinh nhật anh.”

Hắn nói xong, nhìn thoáng qua dòng chữ Mộ Thanh Nghiên viết trên bánh ngọt: “ Ai, em đã làm gì vậy? Thẩm Tiêu Nhiên sinh nhật vui vẻ! Nha, mấy chữ này thật đẹp, đúng rồi, những chữ này có ăn được không? Anh muốn ăn ba chữ “Thẩm Tiêu Nhiên” này.”

Trác Thành Vũ bị chú hai mồm miệng không có chừng mực này của mình làm cho tức giận đến hừ mũi, quá mất mặt có được hay không.

Nhưng cũng không phê bình hắn nữa, cậu cảm thấy lời khuyên bảo của mình không có tác dụng gì với chú hai, dứt khoát không nói nữa.

Mộ Tâm Lan và Trác Đông Lâm quen biết đã lâu, biết hắn thường xuyên nói chuyện không biết điều, cũng không để ý đến lời nói của hắn, chỉ có Mộ Tử Khiêm, bởi vì những lời này nhìn nhiều Thẩm Tiêu Nhiên một chút.

Sau đó gật gật đầu.

Cậu cảm thấy anh Thẩm rất tốt, là vị đại ca tốt nhất trong số những người cậu từng gặp, cho nên, nếu anh ấy trở thành anh rể của mình, cậu sẽ không phản đối.

Dù Trác Đông Lâm nói bậy thế nào, Mộ Thanh Nghiên cũng không tức giận, thậm chí không thẹn thùng.



Nỗi tức giận của cô ở lúc Trác Đông Lâm nói “người trong lòng của em đang đến” đã dùng hết rồi.

Huống chi cô biết Trác Đông Lâm đối với cô hay Thẩm Tiêu Nhiên đều không có một chút ác ý nào, náo như vậy, giỏi lắm cũng chỉ đưa đến một chút bát quái thôi.

Chỉnh lại bánh ngọt một phen, rốt cuộc trên mặt bánh cũng viết bảy chữ mà cô tâm tâm niệm niệm trong lòng, Mộ Thanh Nghiên thoải mái cười: “Anh Thẩm sinh nhật vui vẻ.”

Tuy rằng sinh nhật này cũng chỉ là có lệ lại vừa vặn kịp lúc, nhưng nhìn đến câu chúc trên bánh ngọt, Thẩm Tiêu Nhiên vẫn cảm thấy tràn ngập hạnh phúc: “Cảm ơn em Nghiên Nghiên, cảm ơn mọi người.”

“Được rồi, mời người có sinh nhật cắt bánh ngọt đầu tiên.”

Mộ Thanh Nghiên nói xong, đưa dao gọt hoa quả cho Thẩm Tiêu Nhiên.

Trác Đông Lâm muốn lấy ba chữ Thẩm Tiêu Nhiên trên bánh ngọt, khóc không ra nước mắt nhìn Thẩm Tiêu Nhiên lấy vào đĩa của hắn, cuối cùng đành phải nhận mệnh lấy hai chữ “vui vẻ” còn lại trên bánh.

Lúc ăn cơm, Trác Đông Lâm đề nghị mọi người ngày mai cùng đi công viên ngắm mai vàng và sơn trà.

Mộ Thanh Nghiên còn định ngày mai đi thăm Lâm Dung và Lâm Tĩnh, thấy chị gái và Tử Khiêm nghe thấy đi công viên đều hứng thú, quyết định buổi chiều đến chỗ Lâm Tĩnh một chuyến.

Buổi chiều ở xưởng có việc, Mộ Tâm Lan không thể đi được, có chút lo lắng cho Mộ Thanh Nghiên: “Nghiên Nghiên, một mình em đi chị không yên tâm, nếu không ngày mai chúng ta không đi công viên nữa, đều đến nhà Lâm Dung được không?”

“Không có việc gì đâu, chị, chị xem mẹ còn yên tâm giao Tử Khiêm cho em đưa đến Huyền Dương, một mình em đến nhà Lâm Dung có gì đâu mà chị lo lắng? Chị đừng quên, sang năm em liền 17 tuổi rồi.”

“Nhưng là ... nhìn em nhỏ như vậy.” Mộ Tâm Lan nhìn bộ dáng gầy teo của Mộ Thanh Nghiên, cảm thấy vẫn không thể yên tâm được.

Thẩm Tiêu Nhiên vốn ở bên cạnh nói chuyện với Trác Đông Lâm, thấy Mộ Tâm Lan khó xử, đi tới nói: “Buổi chiều anh không có việc gì, anh lái xe đưa em đi, chúng ta đưa Tử Khiêm và Thành Vũ đi cùng, xem như đi đổi gió.”

Lời này là hắn nói với Mộ Tâm Lan.

Mộ Tâm Lan từng nghe Đinh Tú Phương khen Thẩm Tiêu Nhiên vô số lời, tự nhiên là tin tưởng hắn. Nghe hắn nói như vậy, lập tức cười rộ lên: “Tốt quá, vậy phiền anh, nhưng mà Tử Khiêm còn đang mê mẩn đọc sách đâu, cũng không biết có đồng ý đi không, cho dù nó không đồng ý, hai người các anh đi cũng được.”

Lời nói của Mộ Tâm Lan khiến Mộ Thanh Nghiên dở khóc dở cười: Tính dễ tin người của chị khi nào mới có thể sửa được đây.

Nhưng mà, có câu Mộ Tâm Lan nói rất đúng, Mộ Tử Khiêm thực là mê đọc sách, cũng không muốn ra ngoài, tuy rằng nghe thấy là đi cùng chị hai, không có nói ra lời phản đối, lại rõ ràng càng thích ở lại trong thư phòng của Trác Đông Lâm hơn.