Chương 51: Người Phụ Nữ Độc Ác

Thẩm Tiêu Nhiên đang nói chuyện với bọn họ.

Hai người nói chuyện với hắn, một người khoảng 40 tuổi, là một phụ nữ trung niên trang điểm khoa trương, một người là cô gái trẻ xinh đẹp

Mộ Thanh Nghiên nhìn hai người thật kỹ, nhưng cô không nhận ra một ai.

Hai người phụ nữ đối với Thẩm Tiêu Nhiên đều thực vô cùng thân thiết, Thẩm Tiêu Nhiên đối với phụ nữ trung niên rất ôn hòa, đối với cô gái lại thực... xa cách. Mộ Thanh Nghiên đoán rằng có lẽ hai người này là người nhà chiến hữu của Thẩm Tiêu Nhiên, chợt cô nghe thấy Thẩm Tiêu Nhiên gọi người phụ nữ trung niên kia là cô, lại lắng nghe cẩn thận, cô gái cũng gọi Thẩm Tiêu Nhiên là anh họ, nghe hai người nói là muốn mời Thẩm Tiêu Nhiên đến nhà mình ở, nhưng hắn kiên trì ở lại Tần gia.

Mộ Thanh Nghiên rất hiếu kỳ với thân phận của hai người này, kiếp trước cô chưa bao giờ nghe thấy Thẩm Tiêu Nhiên nói có người cô nào ở trấn Xuân Thụ.

Trong ấn tượng của cô, Thẩm Tiêu Nhiên chỉ có một cô ruột Thẩm Tâm Dao, kiếp trước tuy cô không gặp qua Thẩm Tâm Dao, nhưng cô biết Thẩm Tâm Dao là người phụ nữ nổi danh ở Đế Đô, cho nên người này không thể nào là Thẩm Tâm Dao.

Chẳng lẽ là bà con xa của Thẩm Tiêu Nhiên?

Mộ Thanh Nghiên đang muốn kết luận, đột nhiên nghe người phụ nữ trung niên gọi tên cô gái, dọa đến Mộ Thanh Nghiên... hồn phi phách tán: Tiền Vân Đoá? Làm sao có thể là Tiền Vân Đóa?

Tiền Vân Đoá thế nhưng ở trấn Xuân Thụ?

Nếu đây là Tiền Vân Đoá, vậy người bên cạnh kia là... Thẩm Tâm Dao?

Hai người này kiếp trước đã gây thương tổn sâu sắc cho Thẩm Tiêu Nhiên, thế nhưng từng ở trấn Xuân Thụ, điều này thực sự làm cho người ta ngoài ý muốn.

Nếu là như thế này, hiện tại cô nên làm cái gì?

Vốn cô còn định qua một thời gian nữa mới nói sự thật cho Thẩm Tiêu Nhiên, chuyện Thẩm Tâm Dao “nói là cứu mạng nhưng thật ra là gϊếŧ hại” Lý Nam – mẹ của Thẩm Tiêu Nhiên.

Các bước của kế hoạch cô đều sắp xếp tốt lắm.

Cô nhớ là, kiếp trước, năm 1990 Thẩm Tiêu Nhiên mới kết hôn với Tiền Vân Đoá cũng chính là thời điểm hắn 27 tuổi.

Năm nay là năm 1986, trong vòng bốn năm này, cô phải tạo ra một cơ hội đi đến đế đô, ngẫu nhiên gặp Thẩm Tiêu Nhiên một lần, nói cho hắn biết chuyện Thẩm Tâm Dao gϊếŧ Lý Nam.

Cô muốn nói cho hắn biết, ngày đó không phải Thẩm Tâm Dao lao xuống hồ nước đưa Lý Nam lên, trên thực tế là Thẩm Tâm Dao đẩy bà ấy xuống.

Thẩm Tâm Dao trơ mắt nhìn Lý Nam ngạt nước bỏ mình, sau đó mới giả mù sa mưa đem thi thể lạnh băng kéo lên.

Thẩm Tâm Dao không phải là ân nhân của Thẩm Tiêu Nhiên, bà ta là kẻ thù gϊếŧ mẹ hắn.

Mộ Thanh Nghiên nghĩ, sau khi Thẩm Tiêu Nhiên biết chuyện này, tất nhiên sẽ không phải khổ sở vì báo ân nữa, hắn không phải nghe theo ý nguyện của Thẩm Tâm Dao, kết hôn với người hắn không thích là Tiền Vân Đoá, như vậy, kiếp này, hắn có thể tránh bị Tiền Vân Đoá làm tổn thương.

Kế hoạch của Mộ Thanh Nghiên lúc trước, là do cô không biết Thẩm Tâm Dao và Tiền Vân Đoá ở trấn Xuân Thụ.

Không phải cô không muốn sớm đem chuyện lớn này nói cho Thẩm Tiêu Nhiên.

Chủ yếu là, cô luôn cho rằng Thẩm Tâm Dao cũng giống Lý Nam là người lớn lên ở đế đô, một người chưa từng đi qua Đế Đô như cô, thế nào có thể biết được chuyện của bọn họ?

Nhưng nếu... Thẩm Tâm Dao đã ở trấn Xuân Thụ, cô có cơ sở để bịa ra câu chuyện của mình, tự nhiên muốn ngay lập tức nói cho Thẩm Tiêu Nhiên biết chân tướng, để hắn sớm một chút nhận ra bộ mặt thật của Thẩm Tâm Dao, rời xa người phụ nữ độc ác này và Tiền Vân Đoá.

Cô không hi vọng hắn lại như kiếp trước, bị Thẩm Tâm Dao và Tiền Vân Đoá lợi dụng, bóc lột hơn 10 năm, đến tận khi tính mạng không còn bao lâu mới biết được sự thật.

Cuối cùng, hắn vẫn trừng phạt Thẩm Tâm Dao, nhưng tổn thương và uỷ khuất nhiều năm Thẩm Tâm Dao mang đến cho hắn đã không cách nào bù lại.

Nhất là quan hệ của hắn và ông nội, nếu không phải có Thẩm Tâm Dao ở giữa, ông cháu hai người sao có thể lạnh lùng như vậy, cuối cùng rất nhiều chuyện tốt đều để người khác được lợi?

Mộ Thanh Nghiên đè lại trong lòng rung động, nhanh chóng quyết định. Cô muốn tìm cơ hội nói cho Thẩm Tiêu Nhiên biết chuyện Thẩm Tâm Dao là hung thủ gϊếŧ Lý Nam.

Chuyện này phải nói thế nào với Thẩm Tiêu Nhiên để hắn tin tưởng, cô không thấy khó, cô đã sớm biên soạn ra câu chuyện hợp lý.

Vấn đề hiện tại là, làm thế nào mới có cơ hội nói chuyện một mình với hắn đâu?

Cô chỉ là một cô gái 16 tuổi, vội vàng đi tìm hắn, một người nam nhân trẻ tuổi nói chuyện, người khác sẽ nghĩ sao?

Mẹ sẽ nghĩ sao?

Tìm cớ gì mới không làm tổn hại thanh danh đâu?

Mộ Thanh Nghiên trầm tư nhìn bóng lưng tuấn tú, cô độc của Thẩm Tiêu Nhiên, sau khi hắn chia tay Thẩm Tâm Dao và Tiền Vân Đóa, liền đi về hướng Tần gia.

Suy nghĩ thật lâu cũng không tìm được lý do hợp lý, cô còn đang định đánh cược mặc kệ thanh danh của mình, đánh bạo đi tìm Thẩm Tiêu Nhiên một lần. Không ngờ cơ hội đã tới: Sáng sớm hôm sau, Hách Tuệ Như đi đến chợ nói với Đinh Tú Phương, hôm nay Thẩm Tiêu Nhiên đưa hai đứa trẻ nhà bà đi ra ngoài mua đồ dùng học tập, hỏi các cô có muốn đi cùng không.

Mộ Thanh Nghiên cao hứng suýt nhảy lên: Đương nhiên muốn.

Dù thật không muốn đi mua đồ, cô cũng phải tìm ra cớ để đi.

Huống chi đã có sẵn lý do, Tần Vĩ Văn phải đi mua sách vở học tập.

Cô cũng có thể nói như vậy.

Sự thật là, không đợi Mộ Thanh Nghiên tiến cử, Đinh Tú Phương đã tự quyết định, để Mộ Thanh Nghiên đi theo Hách Tuệ Như, mua hàng là chuyện nhỏ, chủ yếu là, giống Tần Vĩ Văn, cũng mua một chút sách vở học tập.

Hách Tuệ Như rất hiểu ý chờ Mộ Thanh Nghiên bán xong phiên chợ sáng mới để Thẩm Tiêu Nhiên lái xe đến đón người.

Mộ Thanh Nghiên nhẹ nhàng thanh thoát đeo cặp sách trên lưng tươi cười đi ra.

Thẩm Tiêu Nhiên híp mắt liếc nhìn cô, phát hiện cô trang điểm giống lần trước, áo phông ngắn tay màu trắng, quần dài, và đôi dép xăng đan màu trắng, rất mộc mạc.

Thẩm Tiêu Nhiên nghĩ cô ăn mặc quá đơn giản, sau nghĩ lại, cô đang là học sinh trung học, giống như còn chưa trưởng thành, ngoéo một cái cười vui vẻ.

Sau khi đến thành phố, Hách Tuệ Như để mọi người đi dạo một vòng cửa hàng, mua ít đồ dùng hàng ngày, lại đến cửa hàng của Trác Đông Lâm cho Mộ Thanh Nghiên mua hàng hoá, thế này mới đến hiệu sách. Vào hiệu sách, bà để Tần Vĩ Văn và Mộ Thanh Nghiên đi với Thẩm Tiêu Nhiên, còn bà dẫn Tần Khải Văn đến khu dành cho học sinh tiểu học.

Tần Vĩ Văn cũng là người ham học, tuy rằng trên đường tâm tư đều để trên người Mộ Thanh Nghiên, nhưng đến hiệu sách, trong lòng cũng chỉ nghĩ đến sách.

Đương nhiên, lúc đầu hắn đã từng mời Mộ Thanh Nghiên, muốn chọn sách cùng cô, kết quả, cô khéo léo từ chối, cô nói, tự mình chọn, sau đó lại tham khảo của nhau.

Kỳ thật, một quyển sách Mộ Thanh Nghiên cũng không muốn mua, vì không cần thiết.

Cô có trí nhớ siêu cấp thần kỳ và khả năng phân tích vượt trội, căn bản không cần nhiều sách tham khảo.

Nhưng mà, vì che giấu mục đích tiếp cận Thẩm Tiêu Nhiên, cô vẫn chọn mấy cuốn.

Mà Thẩm Tiêu Nhiên hiển nhiên cũng muốn nói với cô cái gì đó, vì thế rất nhanh, họ đi hai đường khác nhau lại giống như vô tình chạm trán ở một góc tương đối yên lặng.

Hai người đi đến, ánh mắt nhìn nhau, cùng cười, vui sướиɠ nói không lên lời.

Trong lòng Thẩm Tiêu Nhiên thực không có chuyện gì, đang định trêu cô nhóc này một chút. Không nghĩ tới, lúc này vẻ mặt Mộ Thanh Nghiên thật trịnh trọng: “Thẩm Tiêu Nhiên, em có một chuyện rất quan trọng muốn nói với anh.”

Trong lòng Thẩm Tiêu Nhiên hiếu kỳ: “Chuyện rất quan trọng? Ngươi nói.”

“Ngày hôm qua, em nhìn thấy anh nói chuyện với một người trước cửa nhà em, người kia có phải tên là Thẩm Tâm Dao hay không? Bà ấy là cô của anh phải không? Người bên cạnh là con kế của bà Tiền Vân Đoá, đúng không?”

“Đúng vậy? Ngươi biết bọn họ?”