Chương 48: 48: Có Lý Do Ái Muội Gì Khác

Với Mộ Thanh Nghiên, kiếp trước mẹ gánh tội thay cậu út, người bị hại lớn nhất ngoài mẹ, chính là ...!Tử Khiêm.Nếu mẹ không ngồi tù, Tử Khiêm sẽ không bị tàn tật, sẽ không mắc bệnh tự kỉ.Chỉ là, dù rằng Tử Khiêm là người bị hại nhiều nhất, kiếp trước hắn cũng không hận bà ngoại và cậu út.Khi Mộ Thanh Nghiên biết chuyện mẹ gánh tội thay cho cậu út, Tử Khiêm đã mắc bệnh tự kỉ, sao cô dám nói chuyện này với hắn?Kiếp trước vì Tử Khiêm không biết chuyện, không hận, kiếp này, Tử Khiêm còn nhỏ, cái gọi là thích cậu và bà ngoại, cô biết, đây thuần tuý là thiên tính máu mủ tình thân.Hắn thích cậu và bà ngoại, không phải vì Phùng Thu Hương và Đinh Văn Vũ đối xử với hắn tốt như thế nào, mà là cảm thấy, đó là người thân của mình.Đến cũng vẫn là người đã trải qua một đời, tuy rằng là cái quỷ thích khóc, nhưng vẫn có khả năng khống chế cảm xúc.Không muốn để những người thân của mình lo lắng, Mộ Thanh Nghiên yên lặng khóc một hồi, rửa sạch mặt, giống như không có việc gì, tiếp tục nấu cơm.Về phần lúc trước, cậu út và bà ngoại tính kế mẹ cô thế nào, tạm thời cô không muốn truy cứu.Kiếp trước, gánh tội thay cậu út mẹ còn làm được, bị phán mười năm ngồi tù cũng không phản cung, bây giờ có thể cự tuyệt bóc lột của bọn họ?Muốn bóc lột thì bóc lột đi?Không chọc phiền thì thôi, nếu thật chọc cô phiền, cô cũng không ngại ra chiêu.Ăn xong bữa cơm trưa phong phú, Đinh Văn Vũ nói một chút nữa sẽ ra ngoài.Phùng Thu Hương giữ chặt hắn: “Con lại muốn làm gì? Con đồng ý với mẹ lần này ra ngoài sẽ không đi đánh bài rồi mà.”Đinh Văn Vũ không kiên nhẫn hất tay mẹ hắn: “Trong tay con không có tiền, đánh bài thế nào được? Con chỉ là đi ra ngoài dạo một chút.”Nói là đi ra ngoài dạo một chút, hắn vừa đi, đến tận trưa hôm sau mới trở về.Trưa hôm đó, Đinh Văn Vũ là về cùng với Điền Lương Phát.Vừa nhìn thấy Điền Lương Phát, trong lòng Đinh Tú Phương trầm xuống: Này không phải là mang bạn cờ bạc đến đòi nợ đi?Xem ra mình lại muốn mất tiền.Ai nha, chỉ hy vọng hắn thiếu tiền người ta đừng nhiều quá.Đinh Tú Phương âm thầm cầu nguyện, ai biết Đinh Văn Vũ lúc nào cũng mang bộ mặt xúi quẩy, hiếm thấy lại lộ ra tươi cười khó gặp: “Chị, đây là anh rể của Hồ Toàn Quân nhà em, cũng là bạn bè của em.

Ngày hôm qua nhờ có hắn cho em vay ít tiền làm tiền cờ bạc, để em thắng hơn 200 đồng đâu.

Đến, Tử Khiêm, cậu cho cháu xâu tiền mua kem ăn.”Đinh Văn Vũ nói xong, lấy ra một đống tiền, cầm hai xâu tiền mới tinh, đưa đến trước mặt Tử Khiêm.Hắn cho rằng Tử Khiêm sẽ cảm động rơi nước mắt nhận lấy, ai biết, Tử Khiêm quay lưng, ồm ồm nói một câu: “Không cần”, liền chạy về phòng mình.Mộ Tử Khiêm không lấy tiền, hắn cũng không miễn cưỡng, hắn nhét tiền vào túi, xoay người nói với Đinh Tú Phương: “Chị, anh Điền muốn bán sỉ một chút đồ chín hấp tương nhà chị, đây là việc hợp tác tốt của hai người, bây giờ hai người liền nói về chuyện giá cả đi.

Đúng rồi chị, chị lấy rẻ một chút, em và Hồ Toàn Quân, cũng là cậu em vợ của hắn, là anh em thân thiết.”Nghe Đinh Văn Vũ nói xong, Đinh Tú Phương bắt đầu tức giận, bà cảm thấy không sớm thì muộn bà cũng sẽ bị Đinh Văn Vũ tức chết.Lấy lý do không có khả năng cung ứng để từ chối Điền Văn Phát, Đinh Tú Phương nhìn Đinh Văn Vũ càng tức giận, hắn lại không hề tự giác, thắng tiền đã cho hắn cảm giác bay bổng, trong lòng còn đang suy nghĩ, thừa dịp đang may, hắn phải đánh thắng cho thống khoái, thắng được gia tài bạc triệu.Phùng Thu Hương biết tính tình của hắn, biết cũng không ngăn được hắn, cũng lười quản, chỉ hỏi hắn định đi đánh bài ở đâu: “Hôm nay con định đi đâu chơi? Có về Tân Tuyền với mẹ không?”“Có về a.

Con và Toàn Quân đã hẹn nhau cùng về, mẹ trở về cùng bọn con trong hôm nay hay là ở lại chơi thêm?”“Mẹ về cùng con đi, mẹ không yên tâm Tiểu Hổ của mẹ.” Phùng Thu Hương vốn định nói, lần này trở về vài ngày, sau đó mang theo Tiểu Hổ cùng đến nhà cô ruột hắn hưởng phúc mấy ngày đâu.Lo lắng nói trước làm Đinh Tú Phương không vui, đem lời muốn nói nuốt trở về.Nghe nói bọn họ đều phải đi, mẹ con Đinh Tú Phương tinh thần tỉnh táo.Nhanh chóng thu xếp ăn cơm còn “tiễn thần”Đinh Tú Phương lại chờ không kịp...!mang đồ mấy hôm trước mua cho cha mẹ.Được rồi, không phải chờ không kịp, mà là sợ quên.Đóng gói cẩn thận quần áo của cha mẹ và cháu nhỏ, lại thu thập một bao đồ chín hấp tương, Đinh Tú Phương lại đưa mười đồng cho Phùng Thu Hương: “Đây là để mẹ đi xe.

Còn có, sắp tới Đoan Ngọ, nếu trời không mưa, con sẽ về thăm mẹ, nếu trời mưa, con lại lùi mấy hôm”“Ừ, lúc đi, nhớ mang nhiều thức ăn hấp tương.” Phùng Thu Hương căn bản không khách khí.Đương nhiên, dù bà khách khí, Đinh Tú Phương cũng không đến tay không, cảm giác thành tựu, đi về nhà.Không quá hai ngày, trấn Xuân Thụ sôi trào một hồi, vì chuyện Triệu Ái Quốc và Lâm Dung giải trừ hôn ước.Cái gì cũng nói.Có người nói, cha mẹ Triệu Ái Quốc làm việc không đúng, con trai nhà mình đánh người, thế nhưng lại muốn con dâu chưa qua cửa phụ trách bồi thường.Có người nói Triệu Ái Quốc vô tình, Lâm Dung người ta vì hắn, nhà cũng phải bán, bọn họ ở với nhau cũng nhiều năm, Lâm Dung sớm là người của hắn, thế nhưng hắn còn không chịu kết hôn.Việc này thực không phúc hậu.Càng nhiều người nói, thoạt nhìn Lâm Dung là một cô gái lanh lợi, thế nào có thể làm ra việc bán nhà bồi thường thay Triệu Ái Quốc, nhà cô bán rõ ràng là nhà của Lâm Quyền.Cô ấy làm thế, không thấy có lỗi với Lâm Quyền sao? Tuy rằng nhà của bọn họ thực cũ nát, chỉ có giá trị khoảng mấy ngàn đồng, tốt xấu cũng là nhà, bây giờ thì tốt rồi, chỉ có thể đi ở thuê.Này, nhà bọn họ càng ngày càng khổ.Nhưng cũng có người nghĩ sâu xa, bọn họ nói, ngày đó, khi Lâm Dung lấy ra tiền bồi thường cho Hướng Ca, ở trước mặt nhiều người cho Triệu Ái Quốc hai lựa chọn: Hoặc là lập tức kết hôn với cô, hoặc là từ đây nhất đao lưỡng đoạn.

Từ điểm này có thể nhìn ra, Lâm Dung hẳn là sớm nhìn ra Triệu Ái Quốc không muốn kết hôn với cô.Hẳn là như thế, điều kiện nhà Lâm Dung cũng đủ sốt ruột, mẹ tự sát, cha tàn tật, em trai, em gái tuổi còn nhỏ, vừa nghèo vừa xúi quẩy.Năm đó Triệu Ái Quốc đính hôn với cô là thích nhan sắc của cô, nay chơi chán rồi, nhan sắc không đáng giá tiền.Hắn đổi ý.Lâm Dung hẳn là nhìn ra điểm này nên mới chủ động chia tay với hắn.Người nghĩ sâu xa, hay người nghĩ thiển cận, đều có chút không nghĩ ra, Lâm Dung đã muốn chia tay với Triệu Ái Quốc, làm gì còn đưa ra tiền bồi thường cho hắn?Là do gia đình Triệu Ái Quốc ép buộc a?Chẳng lẽ có lý do ái muội gì khác?Mọi người nghị luận một ngày, sáng hôm sau lại có tin tức mới, hai tin đến cùng lúc: Một, tuy rằng Lâm Dung bán nhà cho Tiếu Thanh, Tiếu Thanh còn để cho nhà cô ấy ở lại thêm một năm; hai là, tối hôm qua Triệu Ái Quốc viết cho Lâm Dung một bản cam kết, nói tiền bồi thường là Lâm Dung mượn cho hắn, hắn sẽ mau chóng trả lại.Mộ Thanh Nghiên nghe thấy mấy tin này, rốt cuộc yên lòng một chút, giải quyết xong chuyện Lâm Dung và Triệu Ái Quốc, nên bắt đầu thiết kế Tống Hồng Quảng rồi.Mộ Thanh Nghiên biết chuyện Lâm Dung sẽ có kết quả, không nghĩ tới kết quả còn tốt đến mức này, không đến hai ngày, thế nhưng lúc Mộ Thanh Nghiên trông quán một mình, Lâm Dung tìm đến.Mộ Thanh Nghiên nhìn Lâm Dung thần thanh khí sảng, khuôn mặt ngậm ý cười, cười với cô: “Em cũng nghe nói, Triệu Ái Quốc thực sự viết cam kết cho chị?”“Ừ, hắn chẳng những viết cam kết, còn trả lại chị năm trăm đồng, cũng đồng ý sẽ không dây dưa với chị nữa, hắn còn nói mấy hôm nữa sẽ đi Huyền Dương tìm việc.” Lâm Dung cảm thấy thật tốt là, lúc gần đi, Triệu Ái Quốc còn nói với cô một tiếng thực xin lỗi.Mộ Thanh Nghiên không nghĩ tới, Triệu Ái Quốc còn có chút tính người, nhưng đây là chuyện tốt mà, không phải sao?.