Chương 2

Đến tối, Điền Tú Vân mang bữa tối vào phòng khách, bị mẹ chồng đuổi về phòng mà không có chút kinh ngạc nào.Tình trạng này đã diễn ra nhiều năm rồi, cô chưa bao giờ có tư cách ngồi vào bàn ăn trong gia đình này, cô phải trốn trong bếp hoặc trong phòng để giải quyết vấn đề, nhưng điều này không sao cả, cô không muốn ăn bữa tối hôm nay với các nguyên liệu bổ sung.

Điền Tú Vân ngồi một mình trong căn phòng yên tĩnh và tối tăm, im lặng chờ đợi một lúc cô nghe thấy tiếng bàn ghế va chạm từ bên ngoài, sau đó nở nụ cười quái dị bước ra ngoài.

Điền Tú Vân chậm rãi đi đến chính phòng khách, nhìn hai người đã ngất xỉu trên mặt đất, một người là mẹ chồng Triệu quả phụ, một người là người chồng ngu ngốc Giang Đại Trụ.

Cô đã cho uống những viên thuốc ngủ cực mạnh trong tất cả đồ ăn vào bữa ăn tối nay nên dù có chuyện gì xảy ra họ cũng không thể tỉnh lại.

Đứng ở cửa phòng khách, trong đầu Điền Tú Vân không ngừng hồi tưởng lại cảnh tượng bị bán đi.

Khi đó, để dành tiền tổ chức đám cưới cho người anh họ thứ ba không học thức của gia đình nhà đại bá, nên đã bán cô cho Triệu quả phụ ở cuối làng với giá cao và cưới cô cho đứa con trai điên rồ Giang Đại Trụ kia làm vợ.

Gia đình hoàn toàn không quan tâm ai đã mua cô hay cô sẽ sống như thế nào trong tương lai, họ chỉ biết rằng việc bán cô sẽ mang lại cho gia đình một khoản tiền khổng lồ 300 nhân dân tệ.

Có thể có một món quà đính hôn hậu hĩnh cho anh họ thứ ba của mình lấy vợ, nên hoàn toàn không ai quan tâm đến hậu quả mà cô con gái không quan trọng này sẽ gây ra.

Nhiều năm qua, đứa con trai ngốc nghếch của Triệu quả phụ không hiểu thế nào là vợ chồng, chỉ biết phát điên, mỗi khi Triệu qoả phụ hét lên là sẽ lao tới, đánh cô.

Lúc đầu Điền Tú Vân sẽ ngu ngốc chạy về nhà cầu cứu cha mẹ, nhưng dần dần cô hiểu câu "con gái gả đi như là tát nước ra ngoài" có ý nghĩa gì, bố mẹ cô vẫn luôn chỉ muốn nhận được trợ cấp, không quan tâm đến sự sống chết của cô, mỗi lần cô cầu cứu đều bị bố mẹ mắng và đuổi ra khỏi nhà.

Sau cải cách và mở cửa, góa phụ Triệu đưa cậu con trai ngốc nghếch đến một khoảng sân nhỏ ở ngoại ô quận lỵ, bắt đầu lập một quầy hàng bán đồ ăn hàng ngày từ sớm đến muộn.

May mắn thay, cô rất có năng khiếu nấu nướng và giờ đây hầu như mọi công việc kinh doanh của gia đình đều kiếm được nhờ đôi bàn tay lao động vất vả của cô.

Đến nỗi nhà mẹ đẻ kể từ bán đứng chính mình, vì phòng ngừa cô về nhà mà đã phủi đi, sớm cắt đứt liên lạc, cho nên cũng không biết cô ở trong thành trôi qua như thế nào, bằng không nếu biết cô kiếm được tiền chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha.

Sau hàng chục năm làm việc ngày đêm quá mức, cơ thể của Điền Tú Vân đã trong tình trạng suy sụp từ lâu, nếu không phải giai đoạn quá khó khăn, cô đã không nghĩ đến việc đến bệnh viện kiểm tra. Cuối cùng, cô không ngờ mình lại bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư đã ở giai đoạn cuối.

Hiện tại Triệu quả phụ không muốn trả tiền chữa bệnh cho Điền Tú Vân, âm thầm tính toán bỏ rơi cô, dưới sự đối xử bất công như vậy, Điền Tú Vân cuối cùng cũng thấy rằng chết cũng không có gì đáng sợ, nhiều năm qua, cuộc sống của cô cũng không có thoải mái như là một người đã chết, nhưng cô không cam lòng chết như thế này, cho dù có chết cô cũng sẽ kéo hai mẹ con này chôn cùng.

"Chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi, nếu như thực sự là có địa ngục." Sau hàng chục năm làm chủ quán, Điền Tú Vân không còn là cô thôn nữ ngày đó chỉ biết vài từ và các phép tính nhỏ.