Năm 1968, tại khu nhà của công nhân nhà máy thép ở thành phố Thương Dương:
“Du Gia Nghĩa, anh chắc chắn muốn để tôi và em gái của anh gạo nấu thành cơm à?”
Một người đàn ông có khuôn mặt đáng khinh, xoa xoa tay nhìn về phía giường, nơi có một cô gái da trắng nõn, khuôn mặt tuyệt mỹ đang mê man bất tỉnh. Anh ta liếʍ môi, khao khát muốn ngay lập tức đuổi đôi vợ chồng bên cạnh ra ngoài, để có thể tận hưởng mùi vị của Du Uyển Khanh.
Từ khi cô gái ấy mới mười lăm tuổi, anh ta đã ấp ủ ý định đưa cô lên giường.
Hôm nay, cuối cùng thì mơ ước của anh ta sắp thành hiện thực rồi.
“Nếu muốn cưới em gái tôi, anh chỉ có thể gạo nấu thành cơm.” Chu Thúy Mai, vợ của Du Gia Nghĩa, cười nói: “Sau khi anh thành em rể của tôi, nhớ nhờ ba của anh giúp để tôi được chuyển sang làm công nhân chính thức.”
Chỉ cần em gái chồng và Hồng Kiến Dân gạo nấu thành cơm, không chỉ có thể gả em gái chồng đi, mà bản thân cô ta cũng sẽ được chuyển sang làm công nhân chính thức. Đây đúng là việc đôi bên cùng có lợi.
Đứng bên cạnh là người đàn ông cao gầy, gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, đúng rồi, anh mau chóng làm việc đi, chúng tôi sẽ không quấy rầy anh và em gái tôi thực hiện chuyện tốt này.”
Hy sinh một em gái để đổi lấy việc vợ mình được làm công nhân chính thức, còn bản thân anh ta được thăng chức lên công nhân bậc ba, lại có thể kết thân với giám đốc xưởng, đây quả là điều tốt.
Hiện tại, đầu óc của Hồng Kiến Dân chỉ nghĩ đến việc làm sao để ăn sạch cô gái trên giường. Thậm chí, anh ta đã tưởng tượng ra hàng chục tư thế, nên bất kể đôi vợ chồng kia nói gì thì anh ta đều đồng ý.
Trời có sập xuống cũng đã có cha giám đốc của anh ta chống đỡ rồi.
Cửa phòng khép lại, anh ta cười sảng khoái rồi lao vào giường, nhìn cô gái xinh đẹp đến nín thở dưới thân, anh ta không ngần ngại muốn hôn một cái.
Nhiều đêm anh ta đã mơ thấy mình đè Du Uyển Khanh ở phía dưới mà muốn làm gì thì làm.
Dù có làm việc này với bất kỳ phụ nữ nào khác, nhưng trong đầu anh ta vẫn chỉ nghĩ đến khuôn mặt của Du Uyển Khanh.
Du Uyển Khanh tỉnh lại vì mùi rượu nồng nặc, mở mắt ra liền thấy một gương mặt như đầu heo đang muốn chạm vào mình. Cảnh tượng đó khiến cô kinh hãi, dồn hết sức lực tát một cái mạnh vào mặt anh ta, rồi đạp mạnh vào giữa hai chân anh ta.
“A, a!” Hồng Kiến Dân đau đớn, ôm chặt chỗ bị thương mà kêu la thảm thiết.
Du Uyển Khanh không thương xót, tiếp tục đá thêm một cú nữa khiến anh ta ngã lăn ra đất.