Võ lâm đại hội ba năm tổ chức một lần, là thịnh yến lớn nhất trên giang hồ, hai đạo nhân sĩ hắc bạch đều tham gia để giành lấy vinh quang. Mặc dù không quan tâm đến chuyện giang hồ, nhýng vì được mời đến, trên cương vị trang chủ Táng Nguyệt sơn trang, Sở Hồng Lệ vẫn phải tham gia, dù sao đây cũng là lễ tiết cơ bản trên giang hồ.Huyền Nguyệt cùng Đường Hiểu Phong cưỡi ngựa đi phía trước, ở giữa là cỗ mã xa chở Sở Hồng Lệ, cuối cùng là đoàn kị mã hộ vệ, đoàn người cứ thế mà chậm rãi tiến về phía trước.
Tuy rằng đã cuối hạ, nhưng ánh mặt trời vẫn bỏng rát. Dưới ánh nắng chói chang như vậy, không qua bao lâu, mọi người đều đổ mồ hôi như mưa.Huyền Nguyệt thúc ngựa đến bên cạnh mã xa, nói với Sở Hồng Lệ đang ngồi trong xe:
“Tiểu thư, khí trời nóng bức như vậy, không bằng nghỉ lại một chút rồi đi tiếp.”
“Hảo, tìm một chỗ có bóng mát, ta cũng muốn nghỉ ngơi một chút.” Sở Hồng Lệ đáp ứng.
Sau đó Huyền Nguyệt cho đoàn người dừng lại, đến chỗ bên đường có bóng cây nghỉ tạm.
Từ trên lưng ngựa tháo xuống túi nước, Huyền Nguyệt đang muốn đưa cho Sở Hồng Lệ uống, đã thấy Đường Hiểu Phong cũng cầm một túi nước trong tay, đi tới trước mặt Sở Hồng Lệ, mỉm cười nói:
“Sở trang chủ, đây là trà tránh cảm nắng ta đặc chế, thỉnh dùng.” (mang về nhà mà dùng ~ biến ngay ra khỏi tiểu thụ của ta không ta phang dép cho chết đấy)
“Đa tạ công tử.” Sở Hồng Lệ tiếp nhận túi nước, cười hướng hắn nói lời cảm tạ.
Huyền Nguyệt đứng ngây người một hồi, sau đó chạy ra xa, rầu rĩ uống nước.
“Lê giòn đây ~ Lê giòn dùng làm giải khát màu hè tốt nhất đây ~~~” Một nông phu tuổi trung niên hai tay ôm hai sọt lê, thét to.
“Đại thúc, ta muốn mua lê.” Đườnh Hiểu Phong hướng trung niên nam tử ngoắc tay, ý bảo hắn lại gần.
“Hảo.” Trugn niên nam tử đi tới trước mặt Đường Hiểu Phong, một bên buông sọt lê xuống, một bên lấy tay áo lau mồ hôi, cười nói:
“Công tử ngài tự mình chọn đi, tất cả đều là lê vừa hái xong, đặc biệt tươi mới. Chọn mấy trái thật ngon đưa cho tiểu thư xinh đẹp ngồi kia giải khát. Ăn trong miệng, ngọt trong lòng a~”
“Ha ha” Sở Hồng Lệ nghe hắn nói vậy, che miệng cười.
“Vậy…chỗ này bao nhiêu?” Đường Hiểu Phong lựa những trái lê trông tươi ngon nhất, nói trung niên nam tử tính tiền.
“Giá cả cực kì hợp lí…” Trung niên nam tử thân khẽ cúi, cười lạnh nói: “Lấy lệnh bài của Sở Hồng Lệ để đổi lại được chứ?” Lời còn chưa dứt, thân mình đã lướt qua Đường Hiểu Phong, hướng chỗ Sở Hồng Lệ phóng tới.
“Tiểu thư cẩn thận!” Hộ vệ ở cạnh Sở Hồng Lệ vội vã rút kiếm, ngăn cản công kích của người nọ.
Nhất thời không biết từ đâu ra rất nhiều sát thủ cùng Huyền Nguyệt bọn họ chém chém gϊếŧ gϊếŧ.
Huyền Nguyệt vung kiếm, một mặt cẩn thận ngăn địch nhân, một măt nỗ lực tới gần Sở Hồng Lệ. Tuy rằng Sở Hồng Lệ không có võ công, nhưng nhờ có thủ hạ hết mình tương trợ, sát thủ tạm thời cũng không thể tới gần nàng.
Dưới đợt sóng công kích của địch nhân, vòng bảo vệ dần thu nhỏ lại. Đột nhiên một người hộ vệ bị đâm, một sát thủ phi kiếm cực nhanh và sắc bén thẳng hướng Sở Hồng Lệ.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Huyền Nguyệt đang cách Sở Hồng Lệ một khoảng xa liền dốc sức phi thân tới che trước người Hồng Lệ, vì nàng nhận một kiếm, thân kiếm đâm sâu vào vai trái Huyền Nguyệt.
“Huyền Nguyệt!!!” Sở Hồng Lệ ôm lấy nàng, kinh hoàng kêu to.
Huyền Nguyệt một kiếm đánh gục sát thủ kia, ngã vào trong lòng Hồng Lệ, ngẩng đầu nhìn nàng mỉm cười nói:
“Thật tốt quá, ngươi không có việc gì..”
Sở Hồng Lệ khéo léo điểm một vài huyệt đạo của Huyền Nguyệt, ngăn không cho máu chảy ra. Lúc này, Đường Hiểu Phong cùng một vài hộ vệ đã đem sát thủ đánh lui, đều chạy nhanh tới.
“Huyền Nguyệt, ngươi nhất định không sao…” Sở Hồng Lệ xé vạt áo, vội vàng băng bó cho Huyền Nguyệt, nhưng tay nàng một mực run rẩy, làm thế nào cũng không băng lại được, sốt ruột đến nước mắt đều trào ra.
“Đứng khóc..” Huyền Nguyệt muốn vì nàng lau đi nước mắt, lại phát hiện tay bỗng trở nên mềm nhũn, tầm nhìn mơ hồ, hôn mê bất tỉnh. Trong mê man tựa hồ còn nghe được tiếng khóc thét của Hồng Lệ cùng tiếng kinh hô của Đường Hiểu Phong.
***
“Tiểu Lệ!!!” Huyền Nguyệt kêu to, từ trên giường ngồi dậy, động đến vết thương bên vai trái, khiến vết thương sau lớp băng trắng nhè nhẹ rỉ máu. Nhìn bốn phía xugn quanh, mới phát hiện chính mình đang ở trong một căn phòng sạch sẽ ngăn nắp.
“Huyền Nguyệt đại nhân, ngài tỉnh!” Một người hộ vệ ở ngoài phòng chạy vào, kinh hỉ hét lớn.
“Tiểu thư đâu?” Ôm lấy vai trái, Huyền Nguyệt suy yếu chống tay lên giường bước xuống. Hộ vệ chạy nhanh tới giúp nàng, trả lời:
“Đại nhân hôn mê, tiểu thư vẫn luôn một mình chăm sóc ngài. Đường công tử khuyên mãi mới đồng ý nghỉ ngơi. Hiện đang ở căn phòng sát vách.”
Nghĩ tới Sở Hồng Lệ ở bên giường chiếu cố (chăm sóc) mình, Huyền Nguyệt vừa yêu thương không nỡ, vừa rung động tận đáy lòng. Vội vã để người hộ vệ dìu sang căn phòng bên cạnh.