Quân Sủng

7/10 trên tổng số 5 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nhân vật nữ chính trong truyện là một cô gái mạnh mẽ, kiên cường, biết vượt lên số phận. Còn nhân vật nam chính là một anh chàng nam nhân, được nghĩ phép bốn mươi ngày để kết hôn, sau một ngày anh đã  …
Xem Thêm

Chương 11: Ngày Thứ Tám
Lục Diệp điên rồi! Đây là ý nghĩ đầu tiên sau khi Vân Thường tỉnh lại, cô vuốt vuốt cái hông cùng bắp đùi nhức mỏi, đột nhiên cảm thấy ngày hôm qua mình nghĩ tới những thứ “lấy thành tương đãi”, giữa vợ chồng phải tin tưởng lẫn nhau gì kia đều là mây bay cả.

Ngày hôm qua, hắn căn bản không cho mình có cơ hội nói tiếp! Vậy mà cô còn tưởng rằng hắn tức giận, cho nên cố sức muốn giải thích, xem ra hắn chẳng hề để ý chút nào!

Nghĩ như vậy, Vân Thường bỗng nhiên lại có chút khó chịu, hắn không thèm để ý sao? Không thèm để ý cô có thích người khác hay không? Nhưng cũng không đúng, ngày hôm qua hắn phản ứng kịch liệt như vậy kia mà.

Vân Thường cảm thấy nhức đầu, quả nhiên là quân nhân đã chịu qua huấn luyện đặc biệt, ngay cả ý nghĩ cũng khó đoán như vậy!

Cô đúng là đã từng thích Chu Nhân Trạch, lúc hắn không nói tiếng nào mà đi châu Úc, cô đã khóc, cũng từng oán qua, buổi tối khi nằm mơ đều là hận, hận hắn ném một mình cô ở lại, cũng hận hắn không quan tâm mình.

Nhưng cho tới bây giờ, cô không phải là một người thích dây dưa, nếu Chu Nhân Trạch không quan tâm cô, cô cũng không cần thiết phải bám lấy hắn không thả, cho nên cô cắt đứt tất cả các phương thức liên lạc với Chu Nhân Trạch, giống như trong cuộc đời chưa từng có người này xuất hiện vậy.

Phần tình cảm từng có với hắn cũng từng chút một phôi pha trong hai năm này, lúc chợt nghe tin hắn trở về, nghe được âm thanh của hắn, cô đúng là có chút không biết làm sao, nhưng quả thật không có hưng phấn hay tâm tình kích động gì cả.

Có một số người, qua là đã qua. Cô không thông minh gì, nhưng cũng biết cái có thể nắm bắt chỉ có hiện tại.

Ở lúc cô bị cha đánh chửi, mẹ kế khinh bỉ, là Lục Diệp coi cô như châu bảo, chăm sóc cô, che chở cô. Mà Chu Nhân Trạch, lại đang ở châu Úc xa xôi, trong lòng ngoại trừ hóa học của hắn ra thì không còn gì khác.

Bên nào trọng bên nào khinh, cô phân rõ.

Mà lúc này Lục Diệp đang xách theo điểm tâm nhanh chóng đi về nhà, vừa đi còn vừa hát dân ca, dĩ nhiên, đều là ca khúc trong quân đội ….

Thật ra thì hắn không có nghĩ phức tạp như thế, lúc mới bắt đầu nghe được chính miệng Vân Thường thừa nhận thích người đàn ông kia, hắn quả thật tức giận. Nhưng rất nhanh, hắn liền hiểu, bây giờ, đối với người đàn ông kia, Vân Thường đã không còn quá nhiều tình cảm nữa.

Nếu không cô cũng sẽ không bình tĩnh kể lại mọi chuyện cho mình như vậy. Nói cho cùng cũng chỉ là một đoạn quá khứ, một người cũ mà thôi.

Bây giờ Vân Thường là vợ của hắn! Là người trên hộ khẩu nhà hắn! Hắn sợ cái gì chứ? Ban ngày hắn có thể ngắm nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, buổi tối có thể ôm cô ngủ, như vậy chẳng lẽ còn không bằng người sơ luyến kia sao? Đánh chết Lục Diệp cũng không tin!

Mặc dù Lục Diệp không quá hiểu mấy chuyện ở phương diện nam nữ này, nhưng rốt cuộc là người thông minh, biết lúc nào nên ép sát, lúc nào thì nên buông lỏng.

Hắn không thể nào đi ăn dấm của nhiều năm trước, mặc dù. . . . . . cũng có một chút như vậy. Nhưng người luôn phải nhìn về phía trước, bây giờ Vân Thường là của hắn. Ai cũng không giành được!

Mặc dù hắn không có tự luyến đến mức cho là bây giờ Vân Thường đã thích hắn, nhưng không phải có câu nói “lâu ngày sinh tình sao”!

Không đúng, bước chân của Lục Thiếu tá dừng lại, “Lâu ngày sinh tình”? Khụ khụ, hình như bọn họ ở phương diện nào cũng rất phù hợp. . . . . . Như vậy còn sợ không giữ được Vân Thường sao?

Lục Thiếu tá nhẹ nhàng bước tiếp, có lẽ là nghĩ tới “lâu ngày sinh tình” , trên khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng, nghiêm túc nổi lên một chút ý cười.

Vân Thường biết Lục Diệp đi ra ngoài mua điểm tâm sáng, tự mình đứng dậy, xếp chăn, lại mở cửa sổ ra cho thông gió, lúc này mới ngồi xuống giường chờ hắn.

Trong lúc lơ đãng chợt nghĩ đến, hình như mấy ngày qua bọn họ không dùng biện pháp an toàn nào cả! Cứ như vậy sẽ xảy ra chuyện mất!

Đôi mắt hạnh của Vân Thường chợt trừng to, bỗng nhiên đưa tay sờ sờ bụng mình, ngay sau đó lại tự an ủi, mẹ của cô kết hôn ba năm mới có cô, loại chuyện này có lẽ cũng sẽ không nhanh như vậy.

Nhưng. . . . . . Vân Thường cau mày, cô rất thích trẻ con, cả người mềm mại, còn có thể “y y nha nha” nói chuyện, làm sao đây, càng nghĩ càng thấy trẻ con thật đáng yêu!

Nhưng mà bọn họ mới vừa kết hôn, không, mới vừa quen, tình cảm cũng không ổn định, hai người đều đang thận trọng duy trì quan hệ với nhau. Bây giờ hình như chưa thích hợp để có con.

Vân Thường thở dài, lát nữa phải nói với Lục Diệp một tiếng, mặc dù những lời này thật rất xấu hổ . . . . . .

Sau khi Lục Diệp về, hai người ngồi ăn điểm tâm, Vân Thường muốn đi siêu thị, cô suy nghĩ hồi lâu vẫn cảm thấy không thể nói ra miệng, chỉ có thể tự mình hành động.

Nhưng Lục Diệp lại muốn đi cùng với cô, Vân Thường không cản được hắn, chỉ có thể chậm chạp đi theo Lục Diệp vào siêu thị.

“Vân Thường, em muốn mua cái gì?” Bây giờ còn sớm hẳn không phải là mua thức ăn, vậy cô có vật gì cần gấp à?

“Giấy vệ sinh!” Vân Thường nghĩ nửa ngày vẫn quyết định nói xạo, áo mưa an toàn gì đó, cô không nói ra được, hơn nữa cô còn muốn mua băng vệ sinh, cái này cũng không thể nói thẳng, vậy thì nói giấy vệ sinh là tốt nhất, dù sao băng vệ sinh cùng giấy vệ sinh đều để cùng một chỗ.

Giấy vệ sinh? Trong nhà không phải vẫn còn sao? Lục Diệp nghi ngờ, nhưng lại không nói ra, một tay đẩy xe một tay dắt Vân Thường đi thẳng tới nơi đó.

“Anh đi lấy đi!” Đến chỗ đó, Vân Thường lại không bước cùng Lục Diệp nữa, cô biết theo cách bố trí của siêu thị này, nơi bọn họ tới nhất định trước tiên là băng vệ sinh, bên cạnh băng vệ sinh là giấy vệ sinh, vì vậy liền kì kèo mè nheo không chịu đi tiếp, muốn Lục Diệp đi lấy.

Lục Diệp ban đầu vẫn không rõ, chỉ là vô ý liếc thấy đôi tai ửng đỏ của cô thì mới chợt hiểu, hoá ra là như vậy .

Hắn khom lưng tiến tới bên tai Vân Thường nói: “Em có thể nhìn thấy thứ mình muốn à?”

“Không nhìn thấy.” Vân Thường cúi đầu, bên tai đều là hô hấp nóng hổi của hắn, mắc cỡ đến lông mi cũng run lên một cái.

Lục Diệp cúi đầu cười một tiếng, như vậy còn muốn cậy mạnh với hắn! “Muốn loại nhãn hiệu nào?”

Hắn vốn cho là một người đàn ông như mình mua loại đồ này sẽ có chút lúng túng, nhưng hiện tại lại đột nhiên cảm thấy không sao, đây là vợ của hắn, mọi thứ đều là của hắn!

“Tùy, tùy anh!” Âm thanh Vân Thường càng ngày càng thấp, đến cuối cùng quả thật giống như là đang lẩm bẩm vậy, Lục Diệp biết da mặt cô mỏng, nên cũng không hỏi nữa, dù sao quảng cáo trên TV hắn đã từng xem, cũng biết mấy nhãn hiệu, nên việc này không thành vấn đề!

Lục Diệp không biết cần bao nhiêu, mà mắt Vân Thường lại không nhìn thấy, cho nên đến cuối cùng, khi hai người đẩy một xe băng vệ sinh đi tính tiền, khiến cho vô số người ghé mắt, tư chất của Lục Thiếu tá là cực tốt, bị nhiều người nhìn soi mói như vậy nhưng mặt không biến sắc tim không đập nhanh, ngay cả ánh mắt cũng không có một tia gợn sóng.

Trong lòng Vân Thường vẫn còn sốt ruột vì chuyện “áo mưa”, nhưng rốt cuộc vẫn không nói. Thật ra thì cô vẫn thầm tin vào một chút may mắn, dù sao chuyện mang thai này cũng không thể nào có ngay được, cho nên cô vẫn giữ lại trong lòng.

Buổi chiều, Lục phu nhân gọi điện thoại tới, nói bà tìm người làm cho Vân Thường một cái sườn xám, mấy ngày nữa là có thể mặc được, cố ý tới thông báo cô một tiếng, đến lúc đó bảo Lục Diệp mang cô đến Lục gia lấy.

Lục phu nhân luôn là người tính tình hoạt bát, nhưng Lục Thượng tướng cùng Lục Diệp lại đều là người thấu tình đạt lý, không có ai bồi bà ầm ĩ, vất vả lắm mới có được cô con dâu nhu thuận, Lục phu nhân vui mừng đến mức cười không khép miệng, quả thật xem Vân Thường thành cô con gái nhỏ để yêu thương rồi.

May quần áo, mua đồ ăn, chỉ sợ cô ở Lục gia có cái gì không quen.

Vân Thường chưa bao giờ mặc sườn xám. Cô lớn lên trong một gia đình bình thường, có cơm ăn, có sách đọc đã rất thỏa mãn rồi, căn bản cũng không cho phép cô mơ ước một thứ đồ xa xỉ nào đó.

Bây giờ đến Lục gia, bỗng nhiên cái gì cũng có. Vân Thường luôn cảm thấy mình thiếu Lục gia quá nhiều, nhiều đến mức đời này cô cũng trả không hết.

“Mẹ làm quần áo cho em?” Cúp điện thoại, Lục Diệp lại gần hỏi.

Vân Thường gật đầu một cái: “Vâng, nói là sườn xám.” Một mảnh tâm ý của lão nhân gia cô căn bản không nhẫn tâm cự tuyệt.

“Cho thì em cứ nhận đi.” Lục Diệp đoán được tâm tư của cô, sờ sờ tóc cô: “Mẹ chính là như vậy, thích đưa đồ cho người khác. Em đừng cảm thấy ngượng ngùng.”

Vân Thường chần chừ trong chốc lát mới nói: “Nhưng. . . . . . Nhưng sườn xám em không cần tới!” Cô căn bản cũng chỉ ở trong nhà, loại quần áo như sườn xám này đối với cô mà nói mặc dù thích đi nữa cũng không phải dùng tới.

Lục Diệp nở nụ cười: “Mẹ là muốn cho em mặc, rồi dẫn em ra ngoài đi khoe khoang!”

Sao? Vân Thường không hiểu, khoe khoang cái gì? Cô có cái gì để khoe chứ, dáng người không đủ đẹp, mắt còn không nhìn thấy.

Nghi ngờ của cô cũng viết hết ở trên mặt, Lục Diệp khẽ cười một cái nói: “Mẹ thích nhất chính là người cao ráo, bà vẫn cảm thấy mình lùn mặc sườn xám khó coi, cho nên mới muốn làm sườn xám cho em.” Hắn dừng một chút tiếp tục nói: “Hơn nữa theo anh nhớ, hình như vài ngày nữa là sinh nhật một người bạn của mẹ, nên mẹ định dẫn em đi.”

“Em có thể không đi không?” Vân Thường nắm vạt áo Lục Diệp tội nghiệp hỏi, mắt của cô không nhìn thấy đi ra ngoài chỉ gây thêm phiền toái mà thôi!

“Anh sẽ chăm sóc em.” Lục Diệp không trả lời thẳng câu hỏi của cô…, nhưng ý nói ra vẫn là cô không thể không đi.

Vân Thường rụt rụt bả vai, Lục Diệp cũng không giúp cô rồi.

“Đúng rồi.” Vừa lúc đó, Lục Diệp chợt lên tiếng hỏi: “Sao mẹ lại biết số đo của em?”

Thân thể Vân Thường cứng đờ, cố ý lảng tránh “Cái đó. . . . . . cái đó em đến nhà vệ sinh.”

A? Lục Thiếu tá cảm thấy rất hiếu kỳ, ôm chặt cô vợ đang muốn trốn chạy của mình lại, ấn cô ngồi xuống đùi: “Nói anh nghe thử.”

“Không có gì.” Vân Thường giở thói xấu, trọng tâm cả người đều tập trung lại ở trên mông, muốn Lục Diệp mau buông cô ra.

Nhưng thân thể Lục Thiếu tá lấy sắt làm da, thiết làm xương, nào có để chút giãy dụa này của cô ở trong mắt. Bàn tay dời đến hông của cô nhẹ nhàng cù hai cái, uy hϊếp nói: “Nói hay không, Hả?”

Vân Thường sợ nhột, trong mắt hạnh đen bóng là một mảnh mông lung, chỉ mấy cái liền mềm nhũn ở trong ngực Lục Diệp: “Em…em nói!”

Lục Thiếu tá nhân cơ hội sờ soạng mấy cái ngang hông người ta, “ăn đậu hủ” đủ, lúc này mới ôm sát Vân Thường: “Nói đi!”

“Lúc ấy anh còn chưa có về nhà. ” Vân Thường có chút ngượng ngùng, “Sau đó mẹ liền lấy số đo của em, muốn làm giá y cho em.”

“Giá y?”

“Ừ, chính là cái loại giống như cổ đại ấy, sau đó mẹ nói nếu anh về mà không đồng ý, mẹ liền dẫn em . . . . . dẫn em. . . . . .” Gương mặt của Vân Thường ửng đỏ, “Cướp anh! Nói là cướp cô dâu. . . . . .”

Lục Thiếu tá cảm giác mình nhất định là bị sét đánh, cướp hắn? Đây rốt cuộc là cái quỷ gì!

Vân Thường có chút thấp thỏm, luôn cảm giác giống như mình bán đứng Lục phu nhân rồi: “Lục Diệp, anh tức giận à?”

“Không có.” Trong âm thanh Lục Diệp có chút bất đắc dĩ, hắn thật không rõ, tại sao cha của hắn là một người nghiêm túc, cứng nhắc như vậy, thế nhưng lại ở cùng mẹ hắn, hơn nữa hình như cả đời hai người cũng chưa từng cãi nhau lấy một lần, sự nhẫn nại của cha hắn tuyệt đối là hơn hẳn người thường!

Nhưng nói đến đây, Lục Diệp chợt nghĩ đến, mình còn thiếu Vân Thường một hôn lễ.

“Vân Thường.” Hắn hôn lên tai cô một cái, khiến Vân Thường sợ nhột rụt rụt cổ, giống như một con thỏ nhỏ vừa ra khỏi động liền gặp phải gió lạnh.

“Hả?”

“Chúng ta còn chưa có hôn lễ.”

Vân Thường sững sờ, ngay sau đó cười nói: “Việc này có hay không cũng không quan trọng.” Cô thật sự cảm thấy như vậy, dù sao hai người đã công chứng thì chính là người một nhà.

Lục Diệp không nói nữa, chỉ là từ phía sau lưng ôm lấy cô thật chặt, trong lòng cũng đã hạ quyết định.

Thêm Bình Luận