Thời tiết càng ngày càng rét lạnh hơn, gió lạnh thổi vù vù, xuyên qua phía Bắc lục địa, thổi về phía Nam, mang theo từng trận khí lạnh.
Thành phố L ở phía Nam, theo lý thuyết mùa đông có lạnh nữa cũng lạnh không bằng phía Bắc, chỉ là, thành phố này lại không thuộc phía Nam, cũng chẳng ở phía Bắc, ở vào một vị trí khó xử. Vừa không có khí ấm, lại là nơi băng tuyết tràn ngập, lạnh đến dọa người.
Vân Sở luôn luôn sợ lạnh, thời tiết lạnh lẽo, cô chỉ thích cả ngày núp ở trong chăn, cửa cũng không muốn ra. Bình thường phải đi học hết cách rồi, đành nhắm mắt bò dậy. Nhưng hôm nay là chủ nhật, cho nên. . . . . .
Hơn mười một giờ trưa, Vân Sở vẫn còn ở trong chăn nặng nề ngủ, không biết có phải là mơ giấc mơ đẹp hay không, trên mặt còn mang theo nụ cười thỏa mãn.
Mộc Ngân đã ở ngoài cửa phòng Vân Sở kêu cô đã lâu, nhưng trong phòng Vân Sở lại không nghe thấy gì, vẫn thoải mái ngủ say. . . .
Mộc Ngân len lén liếc mắt nhìn người đàn ông đang ngồi trong đại sảnh dưới lầu, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy xuống.
Làm thế sao bây giờ, đã nửa tiếng rồi, người đàn ông dưới lầu kia đoán chừng đã không nhịn được nữa? Cô Vân Sở này cũng thiệt là, cô ấy thật sự không biết người đàn ông kia sẽ tới, hay là cố ý giả bộ ngu à? Lại có thể ngủ thẳng đến trễ như thế này cũng không dậy , đây không phải là cố ý làm khó cô sao?
Hay là cứng rắn đi vào đánh thức Vân Sở đi, cô hiểu rất rõ Vân Sở rất dễ tức giận khi rời giường, lúc này mà đi vào quấy rối mộng đẹp của cô ấy, đồng nghĩa với đi tìm chết. Không vào cũng không được, trong đại sảnh người đàn ông kia hình như rất không có kiên nhẫn, vậy, vậy phải gọi cô ấy bằng cách nào mới được nha?
Lúc này, Vân Hàn mặc một bộ đồ thể thao màu đen từ bên ngoài đi vào, bởi vì anh ta đi ra ngoài chạy vài vòng, mặc dù thời tiết đang rất lạnh, trên người lại đổ mồ hôi hột.
Thấy Vân Hàn, mắt Mộc Ngân sáng lên, kích động kéo anh ta qua một bên, nhỏ giọng nói, "Tiểu Hàn tử, cái đó, bây giờ tôi có chút không thoải mái, anh đi gọi Sở Sở rời giường giúp tôi có được không?"
Vân Hàn đưa tay lau mồ hôi trên trán, nghi hoặc nhìn Mộc Ngân, hỏi: "Gọi cô ấy dậy để làm gì?"
Đầu Mộc Ngân nhất thời đầy mồ hôi lạnh, đối với vấn đề này của Vân Hàn cô cảm thấy không biết trả lời như thế nào. Ông trời ơi, bây giờ là mấy giờ rồi? Anh ta thế nhưng hỏi cô gọi Vân Sở dậy để làm gì?
Hơn nữa, anh ta không thấy Thượng Quan Triệt cũng ở đây sao? Thượng Quan Triệt đang ở đây, không gọi Vân Sở dậy, chẳng lẽ muốn cô đi tiếp anh ta? Mộc Ngân len lén liếc mắt nhìn gương mặt yêu nghiệt của Thượng Quan Triệt, lắc đầu một cái, cô mới không cần, dù khuôn mặt có yêu nghiệt, xinh đẹp đi chăng nữa, nhưng cũng là một ác ma, cô không muốn tiếp xúc với anh ta.
Mộc Ngân ho khan hai tiếng, cô biết Vân Hàn, đầu óc anh ta không giống người bình thường, liền ôm bụng, khổ sở kêu lên: "Ai nha, bụng của tôi đau quá, anh nhớ đi gọi Sở Sở rời giường giúp tôi đấy, tôi đi toilet một lát."
Vân Hàn khó hiểu nhìn Ngân Mộc đang vội vội vàng vàng rời đi, lại nghiêng đầu, nhìn cửa phòng đang đóng chặt của Vân Sở, mặt đột nhiên đỏ lên, cúi đầu đi đến toilet rửa mặt, tắm rửa sạch sẽ, mới đi đến trước cửa phòng của Vân Sở.
"Sở Sở. . . . . . Còn đang ngủ sao?" Vân Hàn đứng ở trước cửa phòng Vân Sở, giọng nói cũng hạ thấp rất nhiều, giọng nói êm ái, cũng khiến anh ta giật mình.
Nói thật, chính Vân Hàn cũng không biết, anh ta sẽ có vẻ mặt dịu dàng như vậy.
Anh ta không được tự nhiên ho khan hai tiếng, nhẹ nhàng gõ cửa, tiếp tục gọi: "Sở Sở, Sở Sở. . . . . ."
Trong phòng, Vân Sở lật người, kéo chăn trùm kín đầu, tiếp tục thở lớn ngủ.
Vân Hàn ở ngoài cửa phòng kêu nửa ngày, cũng không có tiếng trả lời, liền có chút lo lắng.
Bình thường đều do Mộc Ngân gọi Vân Sở thức dậy, cho nên anh cũng không biết Vân Sở cực kì không thích bị quấy rầy, chỉ biết Vân Sở rất thích ngủ, có khi ngủ đến quên cả trời đất.
Vân Hàn nghĩ, nếu Mộc Ngân đã nhờ anh ta giúp đánh thức Vân Sở thì anh ta nhất định phải gọi cô thức dậy, anh ta liền tiếp tục kêu, cũng đã đến giờ ăn trưa rồi, nếu không đánh thức cô dậy, lát nữa cô lại không muốn ăn cơm trưa.
Do dự một chút, Vân Hàn mở cửa ra, đi từ từ vào phòng của cô.
Phòng của Vân Sở lấy màu hồng làm chủ đạo, hoàn toàn giống phòng công chúa, đi vào, liền ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, Vân Hàn cũng không phải lần đầu tiên vào phòng của Vân Sở, cho nên biết đây là mùi thơm thuộc về Vân Sở. Nhưng bình thường đi vào là vì công việc, nên anh ta không để ý những chuyện này.
Nhưng lúc này hoàn toàn khác, lần này anh ta chỉ đi vào một mình, mà Vân Sở, vẫn còn đang ngủ.
Vân Hàn đột nhiên có cảm giác khác thường, lo lắng bước vào phòng của Vân Sở, trong lòng rất hồi hộp.
Anh ta hít sâu, cố gắng tự nói với bản thân, không nên, không nên suy nghĩ nhiều, chỉ là vào gọi Vân Sở dậy, cứ như bình thường là được.
Vân Hàn từng bước đi về phía giường lớn màu hồng của Vân Sở, trước giường treo màn lụa màu hồng, cửa sổ một cánh mở ra gió nhẹ thổi vào, màn lụa nhẹ nhàng nhấp nhô, bên trong, chăn hơi nhô lên,khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Sở lúc ẩn lúc hiện.
Vân Hàn hít sâu, cố gắng kìm nén khẩn trương của bản thân, dừng lại ở cách giường một mét, nhỏ giọng kêu: "Sở Sở, nên thức dậy rồi."
Trên giường Vân Sở vẫn không động đậy, giống như không nghe thấy.
Vân Hàn có chút lo lắng, không biết Vân Sở có phải bị bệnh hay không hay là bị gì rồi, liền lại bước tới gần một chút, đứng ở đầu giường của Vân Sở, nhìn cô vùi hơn nửa khuôn mặt vào trong chăn, chỉ lộ ra cái trán và mái tóc dài, ý cười trong đáy mắt anh ta có chút bất đắc dĩ, lại có chút sủng nịch.
Anh ta đưa tay nhẹ nhàng vén cái chăn trên người Vân Sở lên, để cho cả khuôn mặt của cô lộ ra, để cho cô hô hấp dễ dàng.
Ai ngờ, anh vừa mới giúp cô sửa lại chăn, thân thể Vân Sở liền co rụt lại, chui vào trong chăn.
Vân Hàn sửng sốt, nhìn Vân Sở ở trong chăn giật giật, sau đó phát ra một tiếng rêи ɾỉ rất nhỏ. Vân Hàn liền lui về phía sau một bước, hô hấp dồn dập, mặt đỏ tới mang tai, nhìn Vân Sở trên giường, trong lúc nhất thời, lại không biết làm gì.
Nhịp tim, đột nhiên trở nên rất nhanh.
"Tiểu Ngân tử, nhóc con còn chưa thức dậy sao?" Đột nhiên ngoài cửa truyền đến giọng nói bất đắc dĩ của Thượng Quan Triệt.
Vân Hàn liền nhanh chóng cách xa giường Vân Sở, lui về phía sau vài bước, sau đó thật nhanh xoay người đi đến cửa phòng, đóng cửa lại. Đúng lúc này, Thượng Quan Triệt cũng lên khỏi cầu thang, đi tới cửa phòng Vân Sở, vẻ mặt kỳ khó hiểu nhìn Vân Hàn.
"Cô ấy còn chưa thức dậy?" Thượng Quan Triệt lạnh lùng hỏi.
Vân Hàn quay lại, sắc mặt có chút hồng, gật đầu một cái trả lời: "Đúng vậy."
Không biết tại sao, lúc này, Vân Hàn lại giống như người có tật giật mình, không dám nhìn thẳng vào mắt của Thượng Quan Triệt.
"Không phải Tiểu Ngân tử đi gọi cô ấy rồi sao?" Thượng Quan Triệt bĩu môi, im lặng đi về phía phòng của Vân Sở, đưa tay phải đẩy cửa đi vào.
"Anh định làm gì?" Vân Hàn khẩn trương đưa tay cản Thượng Quan Triệt lại, cảnh giác nhìn Thượng Quan triệt.
Thượng Quan triệt nhíu mày, nhìn bộ dạng khẩn trương của Vân Hàn, cười khẽ: "Thế nào, tôi đi vào không được sao?"
Vân Hàn cau mày, do dự một hồi, nói: " Cô ấy là con gái, lại còn đang ngủ, đàn ông như anh đi vào không tốt lắm." Anh ta luôn không giỏi nói chuyện, có thể nói ra những lời này, đã là cực hạn. Huống chi, vừa nãy anh ta cũng đi vào, lời này rõ ràng không có sức thuyết phục.
Chỉ là, cùng so sánh với Thượng Quan Triệt, Vân Hàn vẫn còn kém xa.
Thượng Quan Triệt cười xinh đẹp, đẩy cửa ra, bỏ lại một câu: "Tôi cùng cô ấy không biết đã ngủ chung bao nhiêu lần rồi, bộ dạng cô ấy ngủ, còn sợ tôi thấy sao?"
Nói xong, "Phanh" một tiếng đóng cửa lại, ngoài cửa, để lại khuôn mặt tái nhợt của Vân Hàn. Trong nháy mắt Vân Hàn như hóa đá tại chỗ. Trong đầu không ngừng vang lên câu nói của Thượng Quan Triệt: "Tôi cùng cô ấy không biết ngủ chung bao nhiêu lần rồi."
Bọn họ, đã từng ngủ chung? Còn không phải một lần?
Vậy Vân Sở. . . . . .
Vân Hàn cắn răng, không muốn mình tiếp tục suy nghĩ. Anh ta sợ nếu nghĩ tiếp, anh ta sẽ không nhịn được mà xông vào gϊếŧ chết Thượng Quan Triệt.
Thượng Quan Triệt đã chờ Vân Sở ở dưới lầu gần một giờ, cũng không thấy Vân Sở xuống, kiên nhẫn ban đầu, đã sớm vứt lên chín tầng mây rồi. Nhất là khi anh đi vào, nhìn Vân Sở vẫn còn thở vù vù ngủ, trên khuôn mặt yêu nghiệt xuất hiện đầy hắc tuyến.
Nhóc con đáng chết, không phải ngày hôm qua anh đã gửi tin nhắn cho cô rồi sao, nói là anh hôm nay trở lại, muốn dẫn cô đi chơi sao? Đáng chết, anh ngồi máy bay hơn nửa ngày, lại ngồi xe một ngày mới về đến nơi, cả nhà cũng không trở về liền chạy tới tìm cô. Cô ngược lại không ra nghênh đón anh, lại còn ở trên giường giả chết!
Mặt Thượng Quan Triệt đen thui, đi tới trước giường dùng sức vén chăn trên người Vân Sở lên.
"Ừ. . . . . ." Trên người đột nhiên lạnh, Vân Sở không nhịn được liền phát ra một tiếng than nhẹ không vui.
Cô liền rụt lại thân thể, cuộn người thành một đoàn, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, bởi vì bị chăn che kín, thoạt nhìn phấn phấn, giống như trẻ sơ sinh thật đáng yêu.
Trên người cô mặc áo ngủ màu hồng có in hình con thỏ nhỏ, giường màu hồng, màn lụa màu hồng, cả căn phòng, gần như đều là màu hồng, kể cả cô cũng hồng hào.
Khắp nơi đều màu hồng, ít nhiều cũng làm cho người khác cảm thấy dung tục. Nhưng ở trên người cô, lại có vẻ rất tự nhiên, rất hòa hài, giống như bản thân cô nên có màu sắc như vậy.
Nhìn dáng vẻ Vân Sở đáng yêu như vậy, Thượng Quan Triệt sửng sốt, tức giận trong lòng, nhất thời giảm xuống một nửa.
Anh hít sâu, khống chế rung động trong lòng, biết cô sợ lạnh, rốt cuộc vẫn phải dịu dàng vì cô đắp chăn lại. Thấy cô thỏa mãn cọ xát chăn, lộ ra nụ cười thỏa mãn. Khóe miệng Thượng Quan Triệt cũng hiện lên nụ cười cưng chìu.
Chỉ là, tại sao anh có thể bỏ qua cho cô như vậy?
Thượng Quan Triệt nheo mắt lại, sau đó cởi khoác trên người ra, vén chăn trên người cô lên, anh liền chui vào trong chăn.
"Ừ. . . . . ." Xung quanh chợt lạnh, sau đó thân thể đột nhiên rơi vào một l*иg ngực ấm áp, Vân Sở phát ra một tiếng than nhẹ.
Mùi thơm quen thuộc truyền vào trong mũi, mùi hương này, làm cô cảm thấy rất an tâm, cảm giác rất thoải mái. Cô lại càng dựa sát vào l*иg ngực ấm áp ấy, đưa tay ôm chặt lấy eo của Thượng Quan Triệt, dù là trong lúc ngủ say, cô cũng lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Thượng Quan Triệt đưa tay vuốt vuốt mái tóc dài của Vân Sở, cuối cùng vẫn thua cô nhóc này. Mỗi lần, cho dù tức giận, chỉ cần vừa thấy cô, tức giận gì cũng biến mất.
Suy nghĩ một chút, lần này chỉ có mấy ngày không gặp cô, không ngờ anh lại nhớ cô như vậy, nghĩ đến trình độ nhớ cô gần như điên cuồng. . . . . .
Hôm nay anh vì muốn trở về, nên đã trực tiếp để lại một bức thư cho mấy người bạn ở nước ngoài. Haiz, không biết khi những người bạn kia biết anh trốn về, có bị tức chết hay không.
Thượng Quan Triệt nắm khuôn mặt hồng hào của cô, giọng nói mang theo vài phần mị hoặc: "Cô nhóc, còn ngủ sao?"
Vân Sở đang ngủ say, nghe được giọng nói của Thượng Quan Triệt, không vui lầu bầu một câu: "Chớ quấy rầy, tôi còn chưa ngủ đủ."
Khóe miệng Thượng Quan Triệt giật giật, sức lực trên tay cũng tăng thêm, kề sát tai cô, nhỏ giọng hỏi: "Sao? Còn chưa tỉnh giấc sao? Vậy muốn anh giúp em tỉnh lại sao?"
Lần này, Vân Sở nhận ra có chỗ không đúng, nhưng bởi vì rất buồn ngủ, liền cọ xát Thượng Quan Triệt, giống như lấy lòng kêu lên: "Ngủ thêm một lát nữa, có được hay không, chú. . . . . ."
Biết anh tới, mà cô còn muốn ngủ thêm một lát nữa? Cô nhóc này. . . . . .
Thượng Quan Triệt nhịn không được kích động bắt lấy cô, nhẹ nhàng cắn lỗ tai của cô: "Nhóc con, lâu rồi không gặp, em nghênh đón anh như vậy sao? Hả?"
Trên lỗ tai bị cảm giác ẩm ướt ấm nóng vây quanh, Vân Sở không nhịn được run rẩy, cuối cùng mở ra đôi mắt còn buồn ngủ mờ mịt nhìn. Khi thấy trước mắt là gương mặt vô cùng tuấn tú yêu nghiệt, mắt cô liền ngây ngốc, nhìn chằm chằm vào anh, trong giọng nói tràn đầy nghi ngờ: "Chú? Anh thật sự trở lại? Hay là, em đang nằm mơ. . . . . ."
Thượng Quan Triệt thật không biết làm sao với phản ứng chậm lụt của nhóc con này, bất đắc dĩ lắc đầu, đến gần cô, nhíu mày hỏi: "Em thử nói đi?"
Vân Sở từ từ đưa tay nhỏ bé ra, nhẹ nhàng vuốt ve xoa nắn khuôn mặt yêu nghiệt của Thượng Quan Triệt, cảm xúc ấm áp, tinh tế nhẵn nhụi, cảm giác rất chân thật, khiến Vân Sở ý thức được, người trước mắt là chân thật, lúc này mới lộ ra nụ cười sáng lạn, cười tươi như hoa nói: "Chú, cuối cùng anh cũng trở lại, em còn tưởng rằng anh đang gạt em đấy."