Giọng nói của anh, đè nén lại sự đau đớn kịch liệt trong nội tâm, khiến Vân Sở nghe được thân thể cũng phải run lên một cái, cuối cùng Vân Sở vẫn quay đầu, nhìn thoáng qua Vân Cảnh ở phía sau.
Giờ phút này, trong mắt Vân Cảnh có rất nhiều cảm xúc phức tạp, không biết vì sao Vân Sở lại nhìn thấy được sự thống khổ và giãy dụa trong mắt anh. Vân Sở mím môi, nghĩ thầm, chẳng lẽ Vân Cảnh đối nghịch với bản thân là có nguyên nhân sao? Cũng chính bởi vì nguyên nhân bất đắc dĩ này nên mới làm như vậy? Hơn nữa, thật ra trong lòng anh vẫn thương bản thân, vẫn để ý đến bản thân, có đúng hay không?
A, cho dù đúng như vậy thì như thế nào? Vân Sở cười lạnh. Anh ta đã có thể làm ra cả những chuyện như vậy thì đã nói lên trong lòng anh, cô em gái như cô căn bản có cũng được mà không có cũng không sao, căn bản không thể so với dã tâm của anh ta.
Huống hồ, cô cũng không phải em gái ruột của anh ta, không phải như vậy sao?
Vân Sở cười lạnh lùng, kinh ngạc nói với Vân Cảnh: "A, anh trai cũng ở đây sao, thật ngại quá, vừa rồi không nhìn thấy."
Vân Cảnh cúi đầu, tay bên người nắm thật chặt, mím môi, ánh mắt đau khổ nhìn Vân Sở.
Vậy mà cô lại nói là vừa rồi không nhìn thấy anh? Đùa sao, rõ ràng anh vẫn luôn đứng ở đây mà, sao cô lại không nhìn thấy chứ....
Nhìn thấy biểu cảm biến hóa của Vân Cảnh, Vân Sở khẽ thở dài: "Thật xin lỗi anh trai, có một người bạn của tôi bị thương, tôi phải đưa Liên ca ca đi trước, xin lỗi lúc này không thể tiếp được."
Vân Sở nói xong liền lôi Liên Thanh Ngôn với vẻ mặt phức tạp ở bên cạnh đi, đi thẳng vào thang máy, đến phòng đã hẹn với Lương Hạo.
Đẩy cửa phòng ra, ngay lập tức có một mùi máu tươi nhàn nhạt đập vào mặt, ánh mắt Vân Sở trầm xuống, bật đèn trong phòng lên, chiếu sáng toàn bộ căn phòng tối tăm.
Gần như là đồng thời, Lương Hạo đang nửa nằm trên ghế sofa ngồi dậy, nhìn Vân Sở ở cửa, hai mắt sáng lên, vội vàng nói: "Vân tiểu thư, cuối cùng cô cũng đến."
Giọng nói của anh hơi khàn khàn, vẻ mặt có chút tái nhợt, điều đó cho thấy, vết thương của anh không hề nhẹ.
Vân Sở gật gật đầu, lôi Liên Thanh Ngôn đến: "Anh bị thương thế nào? Bạn tôi là bác sĩ, để anh ấy xem vết thương cho anh trước."
Lúc này Lương Hạo mới nhìn đến Liên Thanh Ngôn, khi nhận ra người đó chính là bác sĩ Liên lợi hại nhất thành phố I, cau mày, không nói gì, gật đầu: "Cảm ơn tiểu thư quan tâm, làm phiền bác sĩ Liên rồi."
Liên Thanh Ngôn không nói cái gì, xem xét vết thương cho Lương Hạo, sau đó lấy những món cần cho băng bó trong hòm thuốc nhỏ luôn mang theo bên người, bắt đầu xử lý vết thương và băng bó cho Lương Hạo.
Vân Sở ngồi bên cạnh Lương Hạo, ánh mắt lạnh lùng hỏi: "Sao lại thế này, vì sao lại bị thương?"
Lương Hạo cắn môi, nhìn Liên Thanh Ngôn đang băng bó vết thương trên người cho mình, lại nhìn về phía Vân Sở, sau đó không nói gì.
Vân Sở biết sự kiêng dè của anh, Liên Than Ngôn là bạn tốt của Vân Cảnh, Vân Cảnh là kẻ địch của cô, Lương Hạo chắc là đang lo lắng Liên Thanh Ngôn sẽ nói chuyện hôm nay với Vân Cảnh? Có lẽ là.... ......
Vân Sở mở to miệng, hỏi thẳng Lương Hạo: "Chẳng lẽ. . ."
Tuy rằng Lương Hạo không phải là người thông minh nhưng vẫn hiểu Vân Sở muốn nói cái gì, gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô.
Vân Sở hít sâu, thấy vết thương của Lương Hạo không có chuyện gì lớn, cũng không vội vàng hỏi, chỉ cúi đầu tự suy nghĩ.
Cô vẫn không hiểu lắm, nếu Âu Dương Tự đã là người của Vân Cảnh vậy thì vì sao khi Vân Cảnh vừa xuất hiện, Âu Dương Tự lại không thấy tăm hơi đâu? Theo lí thuyết, Âu Dương Tự hẳn đã biết thân phận của mình đã bị Lương Hạo điều tra ra, sớm hay muộn cũng sẽ bị Vân Sở biết, vậy thì càng là lúc này thì càng cần phải gặp Vân Cảnh, nghĩ cách loại bỏ sự nghi ngờ của Vân Sở, để Vân Sở cho rằng Âu Dương Tự không biết Vân Cảnh, hơn nữa phải là hoàn toàn không có quan hệ mới đúng nha.
Lúc này Âu Dương Tự rời đi, chẳng lẽ là đang làm một chuyện gì đó mà không thể gặp người khác sao?
Vân Sở cố gắng suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Liên Thanh Ngôn: "Ngày mai đến bệnh viện đổi thuốc, miệng vết thương tuy không lớn nhưng rất sâu, cần phải chú ý nghỉ ngơi."
Lương Hạo cười gật gật đầu, mở miệng đồng ý.
Liên Thanh Ngôn nhìn Vân Sở, biết cô tìm Lương Hạo này còn có việc, tuy rằng việc cô xem bản thân là người ngoài, không muốn để bản thân nghe cuộc đối thoại của bọn họ khiến anh cảm thấy có chút khó chịu, nhưng anh cũng hiểu rằng, giờ phút này nếu như anh không rời khỏi đây thì sẽ chỉ làm cô càng thêm mất hứng mà thôi.
Vì thế, Liên Thanh Ngôn thở dài, cười nói với Vân Sở: "Sở Sở, anh đi ra ngoài uống mấy chén với anh trai em, em nhớ đi ra sớm một chút."
Vân sở gật gật đầu, cảm kích nhìn Liên Thanh Ngôn: "Vâng, cảm ơn Liên ca ca."
Dứt lời, nhìn nụ cười trên khuôn mặt Liên Thanh Ngôn, đứng dậy hôn lên mặt Liên Thanh Ngôn một cái, cười hì hì nhìn anh. Thật ra đối với Liên Thanh Ngôn, Vân Sở vẫn vô cùng cảm kích. Không cần nói đến trước đây anh là bác sĩ riêng của cô nhiều năm như vậy, chỉ cần nhắc đến lần bị bỏ thuốc gần đây nhất, cùng với chuyện Thượng Quan Triệt bị thương cũng đã đủ làm phiền Liên Thanh Ngôn rồi.
Cô biết, Liên Thanh Ngôn cũng thật sự thương cô, coi và đối xử với cô giống như em gái ruột của mình, cho nên trong lòng cô càng cảm thấy cảm kích hơn. Cũng không biết từ lúc nào mà cô đã từ từ coi Liên Thanh Ngôn thành anh trai mình.
Liên Thanh Ngôn chỉ cảm thấy trên má đột nhiên truyền đến một cảm giác ẩm ướt nóng nóng, khiến anh hoàn toàn ngây người, ánh mắt anh dại ra nhìn Vân Sở, thân thể trở nên vô cùng cứng ngắc, tay nắm chặt thành nắm đấm, như thế này, nhìn qua có chút buồn cười.
Tuy rằng môi của cô chỉ như chuồn chuồn lướt qua mặt anh, nhưng khiến sóng nước trong lòng anh dâng lên tạo thành một đợt sóng to.
Lần trước sau khi tận mắt nhìn thấy Vân Sở và Thượng Quan Triệt hôn nhau, anh cũng bắt đầu khát vọng, một ngày nào đó, nếu anh có thể hôn cô thì thật là tốt. Nhưng đó cũng chỉ là mong muốn của anh, anh cũng chưa từng ôm hi vọng lớn bao giờ cả, tính cách của Vân Sở anh hiểu rất rõ, nếu anh dám làm điều gì xằng bậy, chỉ sợ sau này ngay cả cơ hội dùng thân phận người anh ở bên cạnh chăm sóc cô cũng không còn nữa.
Hơn nữa, anh vẫn luôn không hiểu rõ, rốt cuộc tình cảm của bản thân với Vân Sở là dạng tình cảm gì, cho nên vẫn không biểu hiện quá rõ ràng.
Nhưng mà, anh hoàn toàn không thể tưởng tượng được, hôm nay cô lại có thể chủ động hôn bản thân, tuy rằng chỉ là hôn lên gò má, nhưng cũng đã khiến anh vô cùng vui mừng, thân thể trở nên nhẹ bẫng, dường như muốn bay lên vậy.
Tim anh đập rộn ràng, ánh mắt dại ra nhìn Vân Sở, trên mặt vẫn duy trì biểu cảm cứng ngắc, giọng nói cũng dại ra. Anh nói: "Được. Anh đi ra ngoài trước."
Nói xong, anh giống như người máy, chậm chạp đi ra khỏi phòng, sau đó đi xuống dưới, ngồi xuống bên cạnh Vân Cảnh đang say rượu.
Vân Sở chớp chớp mắt, không hiểu Liên Thanh Ngôn đang như thế nào, cô không phải chỉ là kích động quá nên mới hôn anh một cái thôi sao? Cho dù anh có không thích thì cũng không nên như vậy chứ?
Vân Sở bĩu môi, nhún nhún vai, rầu rĩ nói: "Chẳng lẽ sau này anh sẽ không để ý đến mình nữa sao? Cũng không phải là hôn lên miệng anh, tức giận cái quái gì chứ. Người kì lạ."
Lương Hạo nghe thấy vậy, khóe miệng run rẩy.
Đại tiểu thư này, còn có thể ngốc đến mức này sao? Con mắt nào của cô nhìn thấy Liên Thanh Ngôn tức giận vậy? Biểu cảm đó của Liên Thanh Ngôn rõ ràng là kích động, kích động đến mức không biết phải làm như thế nào nha?
Lương Hạo xấu hổ nhìn Vân Sở, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ ho khan hai tiếng, bắt đầu nói chuyện chính: "Khụ khụ, Vân tiểu thư, chuyện lần trước cô bảo tôi điều tra tôi đã điều tra được rồi."