Sân bay
Xe Lục gia phái tới đón Cố Nhất Nặc dừng ở bên ngoài, Đỗ Thiên Thiên ngồi ở ghế sau nhìn đoàn người đi theo Cố Nhất Nặc.
"Phô trương thật lớn, chẳng những có tài xế của Lục lão gia, còn có hai người đi theo!" Đỗ Thiên Thiên tháo kính râm xuống liếc mắt nhìn một cái.
Còn có hai người khác đi theo, nhìn bộ dáng không phải là vệ sĩ đi theo bảo vệ cô ta đó chứ?
"Cố tiểu thư, xin chào, tôi là tài xế phu nhân phái tới đón cô." Tài xế lập tức bước tới chào hỏi.
"Xin chào." Cố Nhất Nặc nhẹ giọng đáp lại, xuyên qua cửa kính xe mơ hồ nhìn đến ghế sau xe còn có một bóng người.
"Cố tiểu thư, xin hỏi, hai vị này cũng là đi cùng cô sao?" Tài xế có chút khó xử nhìn hai người vệ sĩ kia. Nhiều người như thế, căn bản là xe không đủ chỗ.
"Đúng vậy." Cố Nhất Nặc gật đầu.
Đỗ Thiên Thiên mở cửa xe ta, yểu điệu đi tới chỗ Cố Nhất Nặc, "Cố Nhất Nặc, hẳn là cô còn nhớ rõ tôi đi?"
"Đương nhiên." Cố Nhất Nặc lãnh đạm đáp lại một tiếng.
"Lần đó quên giới thiệu với cô, tôi là Đỗ Thiên Thiên, cũng là cháu gái của Lục phu nhân, cô tôi kêu tôi tới đón cô." Không đợi Cố Nhất Nặc lên tiếng, Đỗ Thiên Thiên lại mở miệng: "Mấy người này đều là đi cùng cô? Phô trương cũng thật lớn, ai không biết còn tưởng cô là quan to cơ đấy!"
Nghe Đỗ Thiên Thiên châm chọc, Cố Nhất Nặc không để ý đến mà là quay sang Tiểu Lưu đang đứng bên cạnh nhẹ giọng hỏi: "Hay là mấy người chúng ta bắt một chiếc xe qua đó đi?"
"Cũng được, trước đây tôi từng theo Lão gia đi rồi nên biết địa chỉ." Tiểu Lưu gật đầu.
"Cô cho rằng tôi tới đây đón cô đến Lục gia?" thanh âm vủa Đỗ Thiên Thiên lại vang lên lần nữa, so với vừa rồi giọng điệu càng thêm chướng khí.
"Cố Nhất Nặc, cô cho rằng mình có thân phận gì? Một con gà mái như cô mà cũng muốn bay lên cây làm phượng hoàng? Cửa Lục gia dễ bước vào đến như vậy à?" Đỗ Thiên Thiên mở miệng cười, trong mắt không hề che dấu vẻ khinh thường.
"Đỗ tiểu thư! Cô....." Tiểu Lưu chuẩn bị phản bác, lại bị Cố Nhất Nặc ngăn lại.
Cố Nhất Nặc bước lên trước, nhìn Đỗ Thiên Thiên, "Vậy cô là tới đón tôi đi đâu? Phiền cô nói cho tôi địa chỉ."
"Tới khách sạn Ngự Cảnh, sinh nhật cô của tôi đều đã sắp xếp tổ chức ở đó, đương nhiên là cô phải tới đó."
"Nhất Nặc tiểu thư của chúng tôi làm sao có thể giống như người ngoài mà cô sắp xếp như vậy?" Tiểu Lưu hỏi ngược lại.
Đỗ Thiên Thiên đột nhiên bị chất vấn như thế, sắc mặt có chút khó coi, cao ngạo hừ lạnh một tiếng. Cô ta chính là muốn nhục nhã Cố Nhất Nặc. Đừng tưởng rằng, sau này có thể trở thành người của Lục gia, liền cảm thấy bản thân mình cao quý.
"Tiểu Lưu, đi gọi xe đi." Cố Nhất Nặc nhẹ giọng phân phó. Đi đâu cô đều không thèm để ý.
Đỗ Thiên Thiên thấy Cố Nhất Nặc không có bất kỳ phản ứng gì, bỗng nhiên cảm thấy một chút kɧoáı ©ảʍ đều không có, cái cô ta muốn nhìn thấy chính là Cố Nhất Nặc bị nhục nhã bất kham mà dẫn đến mất bình tĩnh, thế nhưng cô lại phản ứng như vậy khiến cho cô ta thất vọng rồi.
Người phụ nữ này, hôm đó ở quán bar, trông không có chút gì là giống một người có thể nhẫn nhịn, tại sao bây giờ lại trái ngược hoàn toàn, có thể nhẫn nhịn được đến như thế? Chẳng lẽ là muốn giả vờ ngoan ngoãn để được cô mình yêu thích? (ý là giả vờ để Đỗ Minh Lan thích).
"Phiền anh nói với Lục phu nhân một tiếng là tôi đến khách sạn." Cố Nhất Nặc nói với tài xế của Lục gia đang đứng một bên.
"Được, được." Tài xế liên thanh đáp.
Tiểu Lưu gọi một chiếc xe, Cố Nhất Nặc trực tiếp đi qua, lên xe rời đi.
Đỗ Thiên Thiên nhìn theo chiếc taxi kia, tức muốn bể phổi.
"Cố Nhất Nặc, đây chính là tự cô đến khách sạn! Tôi bất quá chỉ vừa nói như thế cô liền quay đầu đi, một chút thành ý cũng không có!"
......
Khách sạn Ngự Cảnh.
Cố Nhất Nặc làm thủ tục nhận phòng xong liền lên phòng. Tiểu Lưu và hai vệ sĩ đi theo được sắp xếp ở chung một phòng sát bên cạnh.
"Nhất Nặc tiểu thư, hay là gọi cho lão gia một cuộc điện thoại đi, sao lại có thể sắp xếp cho cô ở khách sạn như vậy được chứ." Tiểu Lưu cảm thấy, Nhất Nặc tiểu thư thật sự quá ủy khuất.
"Không cần đâu, cậu cũng biết là Lục phu nhân và lão gia có chút chuyện hiểu lầm, nếu lại vì tôi mà càng hiểu lầm nhau hơn, chỉ sợ không tốt. Chúng ta ở khách sạn vài ngày cũng không sao, ngược lại nếu thật sự phải ở Lục gia, tôi sẽ cảm thấy không được thoải mái." Cố Nhất Nặc nói xong, lại nhìn Tiểu Lưu cười cười.
"Nhất Nặc tiểu thư, thế này cũng quá......" Tiểu Lưu còn đang suy nghĩ, hôm nay những lời Đỗ Thiên Thiên nói, quả thực là vũ nhục người quá đáng!
"Mọi người cũng thu xếp rồi tranh thủ nghỉ ngơi sớm đi." Cố Nhất Nặc nhìn Tiểu Lưu dặn dò.
"Cũng được, Nhất Nặc tiểu thư, có việc gì cần có thể gọi chúng tôi bất cứ lúc nào."
"Ừm." Cố Nhất Nặc gật đầu.
Khách sạn Ngự Cảnh cũng không tồi, không cần phải tới ở Lục gia, trong lòng Cố Nhất Nặc thật sự rất nhẹ nhõm. Nếu có thể ở đây trải qua mấy ngày cũng là lựa chọn không tệ.
Lục gia
"Cô! Cô không biết cái vẻ kiêu ngạo của cái con ranh Cố Nhất Nặc kia đâu! Còn chưa có kết hôn với anh họ mà đã phô trương đến vậy rồi! Lúc ra sân bay đón cô ta, có Tiểu Lưu đi theo,
thế nhưn còn mang theo hai vệ sĩ,
Lục gia luôn luôn đơn giản, cô ta thì ngược lại, cho rằng mình là ai chứ!" Đỗ Thiên Thiên cố hết sức khoa trương mọi chuyện lên.
Lục phu nhân càng nghe càng giận, ấn tượng về Cố Nhất Nặc kịch liệt giảm xuống.
"Con chẳng qua là thấy cô ta phô trương như vậy nên có chút tức giậm, cô ta mang theo mấy người như vậy, xe cũng không đủ chỗ ngồi, con định kêu người của cô ta đi gọi xe. Kết quả thì sao, cô ta đúng là không coi ai ra gì, lập tức kêu Tiểu Lưu đi gọi xe!"
"Cô ta thật sự kiêu ngạo như vậy?"
"Cô, còn chưa hết đâu!" Đỗ Thiên Thiên đang ngồi trên sofa cố ý đứng bật dậy, "Bằng không, làm sao con lại trở về một mình chứ Cố Nhất Nặc cô ta quả thực chính là một chút cũng không đem cô để vào mắt!"
Lục phu nhân đang bưng ly cà phê lên uống một ngụm, lại đặt mạnh xuống bàn.
"Cô, Tiểu Lưu đi còn dễ nói chuyện, dẫu sao cậu ta cũng theo lão gia nhiều năm rồi, nhưng còn hai tên vệ sĩ kia là cái thá gì cơ chứ, cũng có thể tùy ý ra vào Lục gia sao? Ý của con chính là để cho đám vệ sĩ kia đi khách sạn ở trước! Ngờ đâu Cố Nhất Nặc kia lại thích ngược, cũng bắt xe sang khách sạn ở luôn!"
"Bộp!" Lục phu nhân đập bàn một cái,
một cái tát chụp ở trên bàn, "Cố Nhất Nặc này đúng là kỳ cục!"
"Đúng vậy, đúng vậy!" Đỗ Thiên Thiên lập tức phụ họa.
Lục Bẩm Sâm từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Đỗ Minh Lan tức giận đập bàn, khẽ nheo mắt lại, đi tới.
"Có chuyện gì mà lại giận dữ đến như vậy?"
"Còn không phải là vì Cố Nhất Nặc kia sao! Em đã cố công mời cô ta tới dự sinh nhật, nó lại thích ngược, thế nhưng bỏ tới khách sạn ở! Em còn kêu Thiên Thiên đi đón nó, thế này không phải là đánh thẳng vào mặt em sao?"
"Việc này cũng không phải là chuyện gì lớn, bây giờ sai người tới đón nó về đây không phải là được rồi sao? Nói thế nào thì cũng đã đính hôn với Dĩ Thừa rồi, sớm muộn gì cũng là người của Lục gia ta, Cố Nhất Nặc vẫn còn nhỏ tuổi,chỉ mới bằng tuổi Tử Duệ, em khoan dung thêm một chút đi!"
"Tôi khoan dung? Tôi còn chưa đủ khoan dung! Dĩ Thừa của tôi mới vừa lớn được một chút như vậy, lão gia nhà ông đã liền cướp nó khỏi người tôi rồi! Nhiều năm như vậy, số lần tôi được gặp Dĩ Thừa có thể đếm được trên đầu ngón tay! Thậm chí ngay cả hôn sự của nó ông ta cũng nhúng tay vào! Nếu là môn đăng hộ đối thì còn đỡ, ông nhìn xem, ông ta tìm được một đứa có xuất thân như thế nào?! Dĩ Thừa của tôi sao lại khổ mệnh như vậy chứ, tại sao lại gặp phải cái người là cha ông vậy hả?!" Đỗ Minh Lan vừa nói vừa khóc ô ô lên.
Lục Bẩm Sâm xoa xoa thái dương đau nhức, nhiều năm trôi qua như vậy, ông ta sợ nhất chính là nghe Đỗ Minh Lan cứ nhắc mãi những việc này.
- --###
Có ai còn nhớ mị không???
Chắc là quên luôn mị rồi.