Chương 7

"Em đi tiễn đi." Lục Dĩ Thừa không nói năng gì, kéo Cố Nhất Nặc vẫn còn đang ăn, "Một bữa không ăn, không chết đói được!"

Cố Nhất Nặc bị Lục Dĩ Thừa kéo ra ngoài, Tôn tẩu cẩn thận đặt túi xách vào tay cô, mọi người trong phòng nở nụ cười tiễn họ.

Cô có chút ngây ngốc không hiểu gì!

Lục Dĩ Thừa kéo cô tới trước xe, trực tiếp mở cửa xe nhét cô tới ghế sau, cô vẫn chưa ngồi vững, anh đã chen vào trong, ngồi bên cạnh cô.

Cô lập tức dịch sát vào trong áp sát vào cửa xe, cố gắng hết mức giữ khoảng cách với anh.

Tại sao? Tại sao Lục Dĩ Thừa so với kiếp trước, một chút cũng không giống, hoàn toàn không giống như hình dáng trong ký ức của cô.

Tiểu Lưu khởi động xe, từ từ lái ra khỏi cổng lớn.

Cố Nhất Nặc thu người lại, cố gắng hết mức giảm đi cảm giác tồn tại của bản thân, vượt qua mỗi phút, mỗi giây ở bên cạnh Lục Dĩ Thừa lại khó như vậy.

Anh muốn đến sân bay, có lẽ là về quân khu, cô còn nhớ, năm cô là sinh viên năm hai, bọn họ kết hôn, anh rời khỏi quân ngũ trở về tiếp quản việc kinh doanh Lục thị, hình như là bởi vì thực hiện nhiệm vụ mà bị trọng thương ở tay phải.......

Lục Dĩ Thừa giơ tay lên, chìa về phía cô, Cố Nhất Nặc đang trầm tư suy nghĩ đột nhiên cảm nhận được sự tiếp cận của anh, lập tức giống như con mèo nhỏ xù lông, giơ tay ngăn cản tay anh.

Anh chỉ dùng một tay, nhẹ nhàng giữ cằm cô, gạt hạt cơm trên má cô xuống.

Cố Nhất Nặc nhìn hạt cơm đó, trong chốc lát cảm thấy chật vật, thấy anh không còn làm thêm hành động nào khác, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Từ trước tới nay Lục Dĩ Thừa chưa từng bị đối xử lạnh nhạt và phớt lờ như vậy, lập tức xoay người ngồi ở phía còn lại.

Từ Lục gia đến sân bay, hai người không nói với nhau một lời nào. Xe dừng lại, Tiểu Lưu lập tức ra sau lấy hành lý.

Lục Dĩ Thừa cũng xuống xe, Cố Nhất Nặc vẫn không động đậy!

"Không phải em đến tiễn tôi sao?"

"Không phải đã tới nơi rồi sao?"

......Ngại quá!

"Cố tiểu thư, tôi ở đây đợi cô." Tiểu Lưu nhìn ra được, đại thiếu rõ ràng là muốn Cố tiểu thư tiễn mình vào trong sân bay.

Cửa xe cứ thế mở ra, Lục Dĩ Thừa đứng ở đó, bất động nhìn cô.

Cố Nhất Nặc chậm rãi dịch chuyển cơ thể, vừa mới xuống xe, Lục Dĩ Thừa liền bước về phía sân bay. Cô sững sờ tại chỗ, không biết là có nên đuổi theo hay không.

Kiếp trước, cô và anh tuy là vợ chồng, nhưng giữa hai người lại như là cách xa ngàn dặm vậy, cô mãi mãi cũng không thể bước vào thế giới của anh. Càng không dám nghĩ, cô có thể tiễn anh ra sân bay.

Cô bước đi rất chậm, Lục Dĩ Thừa dường như biết cô đi theo mình, cố ý bước chậm lại.

Bây giờ đã gần 11h tối, người ở sân bay cũng ít đi rất nhiều, Cố Nhất Nặc và Lục Dĩ Thừa cách nhau năm bước chân, nhìn theo anh đi làm thủ tục.

Bên cạnh, có hai ba đôi tình nhân ôm chặt lấy nhau, luyến tiếc chia lìa. Lại nhìn sang Cố Nhất Nặc và Lục Dĩ Thừa, nếu như bọn họ không nói, người khác đều nghĩ rằng bọn họ không quen biết nhau. Lục Dĩ Thừa không đem giấy chứng nhận quân nhân cho nên đi cửa đăng ký kiểm tra an ninh bình thường.

Anh nhìn cửa kiểm tra an ninh nhưng thấy ở cửa chỉ có mấy người, anh vẫn còn thời gian để nói chuyện với cô một lát.

Từ nãy giờ vào trong sân bay, cô không nói với anh một lời nào.

"Nếu như, không còn việc gì nữa nữa, tôi về trước đây." Cố Nhất Nặc ngẩng đầu, nhìn anh. Có thể thấy được, lúc nói ra câu này cô đã chuẩn bị xoay người rồi.

"Được!" Lục Dĩ Thừa vui vẻ đồng ý một tiếng, rồi xoay người đi vềphía trước.

Cố Nhất Nặc nhìn theo bóng dáng anh, thở phào nhẹ nhõm, đi như trốn chạy ra khỏi đại sảnh sân bay.

Lục Dĩ Thừa đi được vài bước, xoay người lại, đã không thấy bóng dáng cô gái nhỏ kia đâu rồi. Xem ra, việc hôn sự này, cô ấy thực sự không đồng ý.

Như vậy là tốt nhất!

......

Cố Nhất Nặc về tới Cố gia, trong nhà không có lấy một người, căn biệt thự ba tầng, tối đen như mực, cô đứng trước cửa, chần chừ không tới trước mở cửa.

Ở đây đối với cô mà nói, lạ mà quen, cô từng cho rằng dù cho cô có một người mẹ kế độc ác thì cô vẫn còn có một người cha hết mực yêu thương cô.

Khi đó cô không hiểu, tình yêu thương của cha đối với cô hoàn toàn là bởi vì cô là vợ chưa cưới của Lục Dĩ Thừa, tương lai sẽ gả vào Lục gia.

Lúc cô bị Lục gia ghét bỏ, sau khi cha cô biết được Lục Dĩ Thừa sau khi kết hôn vẫn chưa hề động vào cô, mới cho cô thấy rõ sự thật người cha cô luôn luôn coi là chỗ dựa đáng tin cậy nhất, ấm áp nhất, rốt cuộc coi cô là thứ gì!

Lúc Cố Minh Tuyết muốn thay thế cô gả vào Lục gia, cha ruột cô lại chủ động yêu cầu cô nhượng bộ, thậm chí còn coi như không nhìn thấy những việc mà Cố Minh Tuyết đã làm với cô.

Thậm chí đưa Cố Minh Tuyết ra nước ngoài du học lấy tiếng tăm, sau khi về nước liền mở công ty riêng cho Cố Minh Tuyết, nâng Cố Minh Tuyết lên tới tận trời cao, để cho mọi người nhìn vào! Chỉ để có thể trông cô ta xứng đáng với Lục Dĩ Thừa hơn cô.

Còn cô thì sao? Cô chỉ là một con tốt thí mạng ở Lục gia! Lúc không có tác dụng, có thể lập tức bỏ đi!

Một chiếc xe chầm chậm lái tới, đèn xe chiếu sáng bóng dáng Cố Nhất Nặc.

Cố Tùng Bác ngừng xe lại, đi nhanh về phía Cố Nhất Nặc, "Tiểu Nặc, sao không vào nhà đi?"

"Con quên đem chìa khóa rồi."

"Sao con không gọi điện cho ba?" Cố Tùng Bác ôm bả vai con gái, phát hiện cô đã thay quần áo, trong mắt lóe lên ý cười.

Nếu như đổi lại là trước kia, chắc chắn là Cố Nhất Nặc không hiểu điệu cười này thể hiện điều gì, nhưng bây giờ thì cô lại hiểu rất rõ.

Ông cho rằng, Lục Dĩ Thừa và cô đã phát sinh quan hệ!

"Cố Nhất Nặc, con nói cho dì biết đi, có phải là con hại Minh Tuyết hay không? Cả ngày hôm nay nó đều ở cùng với con, tại sao đột nhiên......đột nhiên lại phát sinh chuyện đó!" Trình Thi Lệ đi tới trước, chất vấn Cố Nhất Nặc.

Cuối cùng sau khi kết thúc yến hội, Trình Thi Lệ mới biết, con gái bà ta đang được đưa đến sở cảnh sát, đột nhiên lại chuyển hướng đưa đến bệnh viện cấp cứu!

Dùng ma tuý quá liều, suýt nữa thì Minh Tuyết mất mạng!

Cố Nhất Nặc cười nhẹ, "Dì nên tìm hiểu mọi chuyện một chút đi, xem mấy người đi cùng Minh Tuyết ngày hôm nay,đều là loại người gì! Hôm nay ở đây có nhiều người như thế, mặt mũi của ba đều đã bị Cố Minh Tuyết làm mất hết rồi! "

Trình Thi Lệ bị lời của Cố Nhất Nặc làm cho nghẹn họng không nói được gì.

"Tiểu Nặc nói không sai! Chuyện của Minh Tuyết, đợi nó tỉnh lại tự nhiên sẽ rõ, bây giờ chuyện quan trọng nhất là đi dọn dẹp sạch sẽ tránh gây ra ảnh hưởng xấu với Cố gia! Cũng tránh cho Lục gia nghĩ, chúng ta dạy dỗ con cái không tốt, ảnh hưởng tới hình tượng của Tiểu Nặc trong mắt bọn họ! "

Nghe lời Cố Tùng Bác nói, trong lòng Cố Nhất Nặc âm thầm cười lạnh, quả nhiên là cha ruột của cô một chút cũng không thay đổi. Bất kể là lúc nào, điều đầu tiên luôn nghĩ tới chính là lợi ích của chính mình.

Cô không ngờ tới, kết cục của Cố Minh Tuyết lại thảm như vậy, chỉ đáng tiếc là số thuốc đó không lấy được mạng của Cố Minh Tuyết!

Trình Thi Lệ âm thầm nghiến răng, bây giờ con nha đầu này tốt rồi, đính hôn với Lục gia, được làm bảo bối rồi! cũng chỉ là đính hôn, còn chưa có kết hôn đâu! Một con nha đầu, đợi sau này bà ta từ từ trừng trị.

"Đi thôi, mau vào nhà đi, con cũng vất vả cả ngày rồi, mau vào trong nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi học." Cố Tùng Bác vỗ nhẹ vai Cố Nhất Nặc.

Cố Nhất Nặc gật gật đầu đi lên tầng hai.

Sau khi vào phòng, cô trực tiếp vứt túi xách sang một bên, nằm bò lên giường, cuộn người lại.