Cố Minh Tuyết bưng một đĩa đồ ăn, nhìn sang phía phòng khách, phát hiện Cố Nhất Nặc còn ngồi ở trong lòng Lục Dĩ Thừa, cô ta hận không thể bước tới, lôi Cố Nhất Nặc ra khỏi lòng ngực Lục Dĩ Thừa!
Cố Nhất Nặc cũng quá không biết xấu hổ!
"Anh mau thả tôi ra, ăn cơm!" Cố Nhất Nặc gầm nhẹ lên với Lục Dĩ Thừa.
Lục Dĩ Thừa lúc này mới buông Cố Nhất Nặc ra, không đợi Cố Nhất Nặc tránh thoát, hắn liền nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, "Toilet ở đâu?"
"Ở bên kia." Cố Nhất Nặc chỉ một chút.
"Cùng đi với tôi!" Lục Dĩ Thừa không khỏi phân trần, kéo Cố Nhất Nặc đi đến nhà vệ sinh.
Cố Nhất Nặc bị hắn túm vào trong toilet, hắn đột nhiên đóng cửa lại.
Tiếng đóng cửa, dọa đến cô!
Cô lùi lại, dựa vào vách tường lạnh băng, thật sự sợ hắn sẽ làm ra cái chuyện gì khác người. Âm thầm cổ vũ bản thân phải mạnh mẽ lên, giả vờ trấn định.
Đây là ở Cố gia, hắn sẽ không dám làm gì mình!
Trên thực tế, cho dù là hắn ở chỗ này làm gì cô, người của Cố gia có muốn cũng ngăn không được!
"Lục Dĩ Thừa! Cho dù là chúng ta đã đính hôn, anh chống lại ý muốn của tôi, ép buộc tôi phát sinh quan hệ! Tôi có thể tố cáo anh!"
"Em suy nghĩ cái gì vậy?" Lục Dĩ Thừa cười.
Ah? Cố Nhất Nặc sửng sốt một chút, mặt lập tức đỏ lên. Cô nghĩ cái gì, hắn lại không biết?
"Vừa rồi em đang nghĩ tôi với em, làʍ t̠ìиɦ?" Lục Dĩ Thừa cười hỏi, đột nhiên tiến tới chỗ cô, nắm lấy cằm cô.
Môi hai người, cũng chỉ cách nhau một khoảng rất nhỏ, cơ hồ như sắp dính vào nhau.
"Không có! Không có!" Cố Nhất Nặc vội vàng lắc đầu.
"Nếu không, em định tố cáo tôi cái gì?" Lục Dĩ Thừa lại hỏi.
"Tôi, tôi chỉ là sợ anh cưỡng bức tôi!" Cô lập tức giải thích, đột nhiên phát hiện, là càng nói càng đen.
"Tôi có cưỡng bức em sao? Hmm?" Hắn nhướng mày, có chút không vui.
Ở trong lòng cô, đem hắn trở thành cái gì? Một tên tội phạm đói khát đi cưỡиɠ ɖâʍ?
"Hiện tại...... Không có." Cô có chút chột dạ đáp lại.
"Vật nhỏ, giờ tôi mới biết em ảo tưởng muốn làm chuyện đó với tôi." Lục Dĩ Thừa xoay người, ưu nhã mở vòi nước rửa tay.
"Tôi không có! Anh câm miệng!"
"Ảo tưởng bản thân bị cưỡng bức, cũng thuộc phạm vi ảo tưởng về chuyện đó!" Hắn tiếp tục phổ cập giáo dục cho cô!
Cô mới không có ảo tưởng, sự thật chính là như thế! Là ai trong một đêm kia, không màng đến cảm thụ của cô mà chiếm hữu, trở thành ác mộng không thể xóa nhòa trong cô!
Thế nhưng còn nói cô có ảo tưởng với hắn cái gì! Quả thực là tức chết cô!
Đột nhiên cô cảm giác, một đời trọng sinh, cô sống hai đời, cũng đánh không lại Lục Dĩ Thừa gian manh xảo trá!
Không lên tiếng? Lục Dĩ Thừa rửa sạch tay, xoay người lại nhìn cô, bởi vì tức giận mà khuôn mặt nhỏ phình phình, có vẻ càng thêm kiều diễm.
Cố Nhất Nặc mở cửa, muốn đi ra ngoài, Lục Dĩ Thừa lại túm cô lại, "Trước khi ăn phải rửa tay, chút ý thức này cũng không có?"
Hắn kéo tay cô đến bồn rửa tay, mở vòi nước, tự mình rửa tay cho cô.
Cố Nhất Nặc muốn rút tay về, lại bị hắn giữ lại, cô phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm mình ở trong gương, cô lập tức cúi đầu, hắn lại đột nhiên tới gần dán sát ở bên tai cô.
"Cố Nhất Nặc, tốt nhất là em nên bảo trì khoảng cách với cái tên Hứa Thụy."
"Tại sao?"
"Không tại sao cả, nếu không tôi chính là sợ ngày nào đó tâm tình không tốt, lại đánh chết hắn!" Lục Dĩ Thừa nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Cố Nhất Nặc ở trong toilet, hồi tưởng lại lời hắn vừa mới nói, một trận lo lắng!
Lục Dĩ Thừa nếu đã nói như thế, tuyệt đối không phải chỉ là nói suông.
Hắn bằng cái gì! Quả thực tức giận đến muốn khóc!
Cố Minh Tuyết vẫn luôn chờ ở phòng khách, vừa thấy Lục Dĩ Thừa đi ra, lập tức cười ngọt ngào chào đón: "Anh Dĩ Thừa, vì hoan nghênh anh tới nhà em làm khách, em cố ý xuống bếp làm hai món."
Lục Dĩ Thừa vẻ mặt vô cảm vòng qua Cố Minh Tuyết, đi đến phòng ăn.
Cố Nhất Nặc sau đó đi ra, ổn định lại suy nghĩ của mình một chút, thoạt nhìn, vẫn là có chút thất thần.
"Anh Dĩ Thừa, đây là thịt bò xào với tiêu đen và sườn heo cháy tỏi em làm, anh nếm thử đi." Cố Minh Tuyết ngồi ở bên cạnh Lục Dĩ Thừa, ân cần hầu hạ.
Cố Nhất Nặc không nói một lời, chỉ lo cúi đầu ăn cơm.
"Tiểu Tuyết của chúng ta, tuy rằng còn nhỏ, nhưng mà đã học nấu ăn rất ngon, Lục thiếu nếm thử rồi cho ý kiến một chút?"
Trình Thi Lệ thấy Lục Dĩ Thừa không có phản ứng chút nào, giúp con gái tìm một cái bậc thang leo xuống.
"Tôi cũng không phải giám khảo cuộc thi nấu ăn." Lục Dĩ Thừa lạnh giọng đáp lại.
Cố Nhất Nặc biết, Lục Dĩ Thừa độc miệng, một câu này làm Cố Minh Tuyết ái mộ hắn, làm sao mà thừa nhận được? Cô ngẩng đầu vừa thấy, quả nhiên thấy Cố Minh Tuyết hai mắt rưng rưng, vẻ mặt ủy khuất.
Cô liền không rõ, kiếp trước thông đồng ở bên nhau, hai người ân ân ái ái, kiếp này giống như không hề liên quan gì đến nhau vậy!
"Anh ấy không ăn gia vị như tiêu đen, lần sau em đừng nêm vào." Cố Nhất Nặc nhẹ giọng nói.
Cố Minh Tuyết vừa nghe, trong lòng lại bốc cháy lên vài phần hy vọng, thật vất vả muốn bộc lộ tài năng, lại bởi vì không biết hắn không ăn những cái đó, thiếu chút nữa biến khéo thành vụng.
"Anh Dĩ Thừa, anh thích ăn cái gì? Lần sau em làm cho anh ăn."
"Tôi thích ăn món Cố Nhất Nặc làm." Lục Dĩ Thừa trầm giọng nói.
Cố Nhất Nặc thiếu chút nữa bị sặc, vội vàng bưng ly nước lên uống một ngụm, Lục Dĩ Thừa buông đũa, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cho cô.
"Em hẳn là không biết nấu ăn sao?" Hắn hỏi.
Cố Nhất Nặc không có trả lời, cô thật sự biết làm, đồ ăn Trung Quốc, cơm Tây, không có gì cô làm không được, từ sau khi gả đến Lục gia, Lục phu nhân vì nhục nhã cô, đuổi cô ra khỏi Lục gia, cũng là nghĩ hết mọi cách.
Người ở của Lục gia cùng Lục phu nhân nhàn tản đi dạo phố mua sắm, mà cô là con dâu trưởng Lục gia, lại làm việc của người ở. Lục phu nhân lại cực kỳ bắt bẻ, tài nghệ nấu ăn của cô có thể nói cũng là Lục phu nhân một tay ép buộc mà ra.
Cô cúi đầu, cười khổ một chút, tiếp tục ăn cơm.
"Tiểu Nặc cũng phải bớt thời gian ra học nấu ăn đi, cũng sắp kết hôn rồi." Cố Tùng Bác ở một bên hoà giải. Ông ta biết, con gái lớn nhà mình không biết nấu ăn, lại không biết, con gái út học nấu ăn từ lúc nào.
"Đúng là phải học." Lục Dĩ Thừa cười gật gật đầu.
"Lục thiếu, gần đây Lục tiên sinh, Lục phu nhân khoẻ không? Lần đó hai đứa đính hôn, chỉ vội vàng gặp mặt một lát, cũng không có thăm hỏi cho đàng hoàng."
"Bọn họ đều khoẻ."
"Vậy là tốt rồi, nếu như lúc nào đi Đế Đô có thể may mắn gặp mặt bọn họ thì tốt rồi, gần đây tôi có kế hoạch đi ra ngoài, muốn đi Đế Đô bàn bạc một hạng mục, không biết có thể gặp mặt Lục tiên sinh, Lục phu nhân hay không?" Cố Tùng Bác nhân cơ hội đưa ra cái ý nghĩ này.
Cái gì mà đi bàn bạc hạng mục, chính là vì một lần đi gặp ba mẹ Lục Dĩ Thừa. Mượn thế lực của Lục gia ở Đế Đô, làm ông ta có cơ hội đánh vào thị trường Đế Đô.
Lục Dĩ Thừa nhìn đến vẻ mặt Cố Tùng Bác cố tình lấy lòng, biểu tình lạnh lùng.
Cố Tùng Bác ở G thị có thể loạn thành như vậy, đã là nhờ ông nội lo lắng che chở, Cố Tùng Bác thích ngược, còn không biết tự lượng sức mình, muốn đến cái nơi quyền quý như Đế Đô mà tụ tập!
Cố Nhất Nặc cũng biết, ý của Cố Tùng Bác là người say không phải tại rượu.
"Gần đây ba mẹ tôi hẳn là ở nước ngoài, không tiện gặp, đợi kỳ nghỉ phép tiếp theo tôi sẽ mang Tiểu Nặc tới thăm họ." Lục Dĩ Thừa cự tuyệt.
"Cũng được, cũng được, Tiểu Nặc cũng phải chính thức chào hỏi cha mẹ chồng tương lai một tiếng."
Cố Tùng Bác lại nghĩ, có lẽ để Tiểu Nặc xuất mã cũng đúng, rốt cuộc Lục Dĩ Thừa thoạt nhìn rất để ý cô. Bên gối gió thổi qua, so với ông ta đi tìm Lục tiên sinh cùng Lục phu nhân có khi còn tốt hơn.
"Lục thiếu, Tiểu Tuyết gần đây ở nhà dưỡng thương, cũng lỡ mấy tiết học, có thể đợi lát nữa kèm Tiểu Nặc học bù, cũng kèm luôn Tiểu Tuyết được không?" Trình Thi Lệ thử dò hỏi.
---###
Lảm nhảm: Sorry cả nhà, đã để mọi người hóng dài cổ, tại ad bận quá. Lúc nào rảnh ad bù cho nha.