Chương 44

Hứa Thụy mãnh liệt đập bàn một cái chỉ vào người đàn ông trung niên trước mặt: "Nếu như ông dám động tới cô ấy một chút thôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho ông!"

Hai người đứng ở bên ngoài, lập tức vọt vào ấn bả vai Hứa Thụy, đem cậu ta ấn trở lại trên ghế.

"Người trẻ tuổi chính là khí thịnh, mày biết, ông đây là ai không? Mày cũng dám ở trước mặt ông đây đập bàn!" Người nọ đứng lên, hung hăng vỗ lên mặt Hứa Thụy mấy cái, "Tao nói cho mày biết, không hoàn thành chuyện này! Ông đây muốn cắt cái chân thứ ba của mày*, làm mày hoàn toàn biến thành phế vật!"

*Cái chân thứ 3 là ám chỉ cái ấy ấy của con trai đó.

Hứa Thụy căm tức nhìn tên khốn trước mắt, giãy giụa vài cái, cũng không thể thoát khỏi tay hai người kia.

Người đàn ông kia cầm lấy hai mươi vạn trên bàn, hung hăng ném lên trên mặt Hứa Thụy, "Cho mày thời gian một tháng, đem Cố Nhất Nặc làm! Chụp mấy bức ảnh lại! Còn lại hai mươi vạn, sẽ gửi tới tài khoản của mày! Coi trọng tiểu tử mày là mày gặp may! Nếu mày làm không được, đến lúc đó ông đây phế mày đi không nói, còn sẽ tìm vài người, thay mày làm Cố Nhất Nặc!"

Hứa Thụy tức giận đến toàn thân phát run, người đó đã đứng lên, đi ra ngoài.

Tiểu Nặc, Tiểu Nặc! Trong lòng Hứa Thụy miễn bàn có bao nhiêu lo lắng, nhanh chóng xông ra ngoài!

Cố Nhất Nặc cô mới vừa ra khỏi cổng trường, điện thoại liền reo, lấy ra vừa thấy là Hứa Thụy.

"Alô, Hứa Thụy."

"Tiểu Nặc, cậu ở đâu?"

"Mình đang đi đến trạm xe buýt, mới vừa tan học cậu chạy đi làm cái gì vậy?"

"Tiểu Nặc, cậu đừng nhúc nhích, liền đứng tại chỗ chờ mình! Mình lập tức đến đó tìm cậu!" Trong thanh âm Hứa Thụy nghe ra có vẻ rất vội vàng.

Cố Nhất Nặc dừng chân lại, nhìn cuộc gọi đã kết thúc, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Mười lăm phút sau, Cố Nhất Nặc nhìn thấy Hứa Thụy đạp xe từ rất xa, chạy như bay đến trước mặt cô, quần áo cậu ấy đều ướt đẫm, thoạt nhìn rất khẩn cấp.

"Xảy ra chuyện gì?" Cố Nhất Nặc kéo Hứa Thụy lại dò hỏi.

"Đi, chúng ta đi báo án, có người uy hϊếp mình!" Hứa Thụy vừa thở hổn hển vừa nói.

"Báo án? Ai uy hϊếp cậu, cậu đừng gấp, nói rõ ràng mọi chuyện đi đã."

"Có hai người, hôm nay đột nhiên chặn đường mình, uy hϊếp mình muốn giở trò hại cậu, còn ném cho mình hai mươi vạn, tiền đều ở trong cặp sách mình, chúng ta mau đi báo án, xin cảnh sát bảo vệ cậu!"

Cố Nhất Nặc giữ chặt Hứa Thụy, "Hứa Thụy, cậu bình tĩnh một chút đi, nói rõ ràng mọi chuyện cậu trải qua với mình, nếu như thật sự có người muốn hại mình, chúng ta cũng không có đủ chứng cứ, đi báo án mà nói cũng không giải quyết được gì! Tuy rằng là có thể xin cảnh sát tới bảo vệ mình, nhưng mà cũng rút dây động rừng, nếu như bọn họ lại dùng thủ đoạn ác liệt thì làm sao bây giờ?"

Hứa Thụy cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy Cố Nhất Nặc nói rất có lý, là cậu quá vội vàng, không có suy xét hậu quả kỹ lưỡng một chút. Tức khắc cảm thấy có chút xấu hổ, cậu ấy thế nhưng còn không bằng Tiểu Nặc, một đứa con gái bình tĩnh.

Hứa Thụy bình tĩnh lại, lập tức đem mọi chuyện trải qua nói với Cố Nhất Nặc một lần.

"Là Trình Thi Lệ." Cố Nhất Nặc đã xác định.

"Trình Thi Lệ? Chính là cái người mẹ kế kia của cậu?" Hứa Thụy có một chút kinh ngạc, bất quá Cố Minh Tuyết đều có thể làm ra chuyện tổn hại đến Tiểu Nặc, cái bà mẹ kế kia thì có thể tốt thế nào được?

Nhìn ánh mắt Cố Nhất Nặc thanh lãnh, cúi đầu không nói, Hứa Thụy có chút đau lòng, "Tiểu Nặc, kế tiếp, cậu muốn làm sao đây? Cậu đừng sợ, mình sẽ luôn ở bên cạnh cậu bảo vệ cậu!"

"Bọn họ cho cậu kỳ hạn là bao lâu?"

"Một tháng."

"Hứa Thụy, cậu có thể nghe lén di động của Trình Thi Lệ hay không?"

"Cái này không thành vấn đề." Hứa Thụy lập tức gật đầu.

"Trước tiên cậu nghe lén điện thoại của Trình Thi Lệ đi đã, chúng ta lại thương lượng bước tiếp theo phải làm sao." Cố Nhất Nặc muốn biết kế hoạch của Trình Thi Lệ rốt cuộc là như thế nào.

"Tiểu Nặc, mình còn có chút lo lắng cho cậu."

Cố Nhất Nặc hiện tại, lo lắng ngược lại cho Hứa Thụy, chuyện này, căn bản không có liên quan đến cậu ấy! Bởi vì cô mà cậu đã đủ thảm rồi.

"Tiểu Nặc, mình có thể hỏi cậu một câu không? Tại sao Cố Minh Tuyết và bà mẹ kế kia lại hãm hại cậu như vậy?"

Cố Nhất Nặc không muốn nói, những việc này cũng một lời khó nói hết. Hứa Thụy bị cuốn vào, cũng không phải là ý cô muốn, cậu ấy không biết chuyện giữa cô với Trình Thi Lệ và Cố Minh Tuyết, với cậu ấy mà nói, cũng coi như là chuyện tốt.

"Được rồi, nếu cậu không muốn nói, mình cũng không miễn cưỡng, nhưng mà mặc kệ cậu có việc gì cần giúp đỡ, đều phải nói với mình trước tiên, mình sẽ bằng tốc độ nhanh nhất xuất hiện ở trước mặt cậu."

"Cám ơn cậu, Hứa Thụy." Cố Nhất Nặc chân thành nói cảm ơn, mặc kệ là kiếp trước hay là kiếp này, Hứa Thụy đều là như thế giúp đỡ cô.

"Khách khí với mình như vậy làm cái gì, đi thôi, mình đưa ngươi về nhà, một mình cậu mình không yên tâm."

Cố Nhất Nặc vốn định cự tuyệt, chính là suy nghĩ đến Trình Thi Lệ có khả năng phái người theo dõi cô, liền ngồi lên xe Hứa Thụy, hiện tại không thể làm Trình Thi Lệ nghi ngờ.

......

Buổi tối, 6 giờ rưỡi.

Lục Dĩ Thừa nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ trên cổ tay, cách 7 giờ rưỡi, còn có một giờ.

"Con muốn đi đâu?" Lục lão gia xuất quỷ nhập thần đi đến sau lưng Lục Dĩ Thừa, biểu tình nghiêm túc.

"Đi Cố gia giúp Cố Nhất Nặc học bù."

Lục lão gia vừa nghe là đi tìm Nhất Nặc, lập tức trong bụng nở hoa, "Sao không đón Nhất Nặc đến Lục gia?"

"Con đến nhà cô ấy cũng giống nhau." Lục Dĩ Thừa chậm rãi sửa sang quần áo, thỉnh thoảng lại nhìn mình trong gương.

Lục lão gia cầm cây gậy chọc lên mông Lục Dĩ Thừa một cái "Vậy con còn ở đây làm cái gì? Nhất Nặc đều đã tan học lâu như vậy rồi, con còn loạn quạng ở đây!"

"Cô ấy nói, 7 giờ rưỡi......" Lục Dĩ Thừa đột nhiên ngừng lại, "Ông nội, con đi trước!"

Cô ấy nói 7 giờ rưỡi liền đi 7 giờ rưỡi sao? Làm sao hắn lại nghe lời cô nói như vậy!

Lục lão gia nhìn theo bóng dáng Lục Dĩ Thừa, cười đến không khép miệng được.

......

Lục Dĩ Thừa lái xe, băng băng theo hướng nhà của Cố Nhất Nặc gia mà đi, giờ này, chắc cô đã sớm trở về rồi.

Chuông điện thoại đột nhiên reo lên, Lục Dĩ Thừa cúi đầu vừa thấy là Cận Tư Nam gọi tới.

"Alô, Lục Đại thiếu đang ở đâu?"

Trong điện thoại truyền ra giọng Cận Tư Nam không đứng đắn.

"Nếu như cậu không có việc gì, tôi cúp máy đây!"

"Đừng! Thật sự có việc!" Cận Tư Nam lập tức nói, "Gần đây anh làm cái gì vậy? Có phải là có tình yêu mới rồi, liền quên tình yêu cũ là tôi?"

Lục Dĩ Thừa buông vôlăng ra, ngón tay thon dài ở trên vôlăng nhàn nhã gõ, đối mặt với câu hỏi của Cận Tư Nam, phát ra một tiếng hừ lạnh.

"Tôi nhắc nhở anh, Lục Đại thiếu, kỳ nghỉ sắp kết thúc, lần này đi cũng không biết phải mấy tháng mới có thể trở về, anh cần phải tăng tốc nhanh hơn đi! Đừng có vợ mình cũng thu phục không được! Thật quá mất mặt!"

"Thực ra, thật sự là có một chút vấn đề."

Cận Tư Nam ngây ngẩn cả người, cậu ta đưa điện thoại di động đến trước mặt nhìn nhìn, đây là Lục Đại thiếu sao? Khẩu khí này, cảm giác thất bại này, không phải là cậu ấy nghe nhầm chứ?

"Cố gia, phức tạp hơn tôi nghĩ." Lục Dĩ Thừa lại nói.

"Xảy ra chuyện gì? Cô vợ nhỏ của anh lại chịu ủy khuất?"

Lục Dĩ Thừa nghĩ đến, biểu hiện của Cố Nhất Nặc khi trở về Cố gia, nghĩ đến nụ cười chua xót của cô......

"Lục Đại thiếu anh còn không xuất binh!" Cận Tư Nam nóng nảy.

"Vấn đề không chỉ là Cố gia, còn có Cố Nhất Nặc, cô ấy giống như đối với tôi có chút địch ý, cũng không biết rõ là vì cái gì, chuyện này, không có biện pháp giải quyết." Những người khác ở Cố gia hắn không để bụng, hắn để ý chỉ có Cố Nhất Nặc.

"Anh muốn làm gì tiếp theo?"