Cố Nhất Nặc giải lại một lần, vẫn là đáp án lần đầu tiên, "Hẳn là không sai, tôi làm theo cách anh dạy mà."
"Xác định không sai?" Lục Dĩ Thừa lại hỏi.
"Xác định!"
"Vậy tại sao vừa rồi em lại không tự tin, tôi nói sai, em liền cho rằng bản thân làm sai rồi, hơn nữa lúc sửa lại, thế nhưng còn sửa sai!"
Cố Nhất Nặc:......
Cô gái nhỏ, nhíu mày tức giận, bộ dáng thật đáng yêu.
Tâm tình Lục Dĩ Thừa cực tốt.
Ngồi ở bên cạnh Cố Nhất Nặc, ôm bả vai cô, thân mình Cố Nhất Nặc tức khắc cứng đờ, hắn giơ tay chỉ chỉ, "Nhìn chỗ này."
Cố Nhất Nặc nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, đó là bài tiếng Anh cô vừa mới làm. Lực chú ý lập tức bị dời đi, cô thậm chí cũng quên luôn việc phải tránh thoát khỏi l*иg ngực hắn.
"Cái này là từ đơn, không thể dùng như vậy."
"Không phải như vậy sao?" Cô có chút hồ nghi, lần này, hắn không có lừa gạt cô đó chứ?
"Trong giao tiếp hằng ngày, rất ít khi xuất hiện từ này."
Cố Nhất Nặc lập tức sửa lại một từ đơn khác, Lục Dĩ Thừa gật gật đầu.
"Còn bài nào khó không? Lấy tất cả ra đây đi, tôi phải bù lại cho em một chút, đừng để đến lúc đó thành tích quá kém, người ở học viện Mỹ Thuật lại chướng mắt với em!"
Lục Dĩ Thừa lập tức nói ra điều Cố Nhất Nặc lo lắng nhất, cô lập tức lôi hết bài tập ra "Anh kiểm tra giúp tôi một chút đi."
"Được." Lục Dĩ Thừa lật một quyển ra, một tay còn đang ôm cô không có buông ra.
Hắn phát hiện, cô đối với hắn phòng bị cùng bài xích, cũng chỉ là lúc đầu hắn đυ.ng chạm vào cô, từ từ cô sẽ liền thích ứng. Xem ra, hắn dùng phương pháp này, là không sai.
Lục Dĩ Thừa lật vở bài tập, Cố Nhất Nặc có chút mệt, ghé vào trên bàn, chưa được một lát đã nặng nề ngủ, chờ Lục Dĩ Thừa kiểm tra xong, quay đầu lại nhìn bộ dáng cô đang ngủ say, không đành lòng đánh thức cô.
Hắn cúi đầu, nhìn cô ngủ cũng rất xinh đẹp ngọt ngào, ánh mắt nhu hòa vài phần.
Chưa từng có một cô gái nào làm hắn có cảm giác như vậy, nếu làm hắn động tâm, làm sao hắn có thể dễ dàng buông tay như thế!
Hắn nhẹ nhàng đem cô ôm vào trong ngực, bế lên đặt lên giường, Cố Nhất Nặc trở mình, ngủ càng thêm ngọt ngào.
Lục Dĩ Thừa mở cửa sổ sát sàn, đi đến ban công, bóng đêm vừa xuống, hắn rót một ly rượu vang, chậm rãi nhấm nháp.
......
Ngày hôm sau, lúc chạng vạng.
Vườn rau của Lục lão gia cuối cùng cũng xử lý xong.
Hoàng hôn xuống, Lục Dĩ Thừa chậm rãi đi tới, chẳng sợ trong tay hắm cầm chính là cái cuốc, ưu nhã bưng ly rượu vang đỏ. Một thân quý khí, hồn nhiên thiên thành chính là hắn.
"Ông nội, con phải về, ngày mai còn phải đi học." Cố Nhất Nặc nhìn ông cháu Lục lão gia nói.
"Sáng mai kêu Dĩ Thừa trực tiếp đưa con đi học cũng được mà." Lục lão gia thật sự rất luyến tiếc.
"Còn có một ít tài liệu ôn tập để ở nhà, sáng mai lại đi lấy, con sợ không kịp." Cố Nhất Nặc kiên quyết không muốn lại cùng Lục Dĩ Thừa ngủ chung một giường!
"Cơm nước xong, tôi đưa em về." Lục Dĩ Thừa mở miệng.
Cố Nhất Nặc lập tức gật gật đầu, "Được."
"Nhanh như thế liền phu xướng phụ tùy*!" Lục lão gia trêu chọc một câu.
*phu xướng phụ tuỳ: chồng đề xướng vợ làm theo, ý chỉ hai vợ chồng đồng lòng.
Gương mặt Cố Nhất Nặc khống chế không được liền đỏ lên.
......
Cơm nước xong, mới hơn 6 giờ, Cố Nhất Nặc liền sửa sang lại đồ đạc của mình, ở phòng khách chờ Lục Dĩ Thừa, Tiểu Lưu đã lái xe từ gara lên.
Lục Dĩ Thừa thay xong quần áo xuống lầu, thong thả ung dung cài nút áo sơ mi.
Mặc kệ là tức giận hay là thả lỏng, hắn thường làm động tác chính là cởi nút áo, cài nút áo, hắn là người độc nhất Cố Nhất Nặc gặp qua, có thể làm động tác cài nút áo, lại có mị lực đến như vậy.
Nam thần chân dài 1m88, ung dung đi tới, nổi bật bất phàm. Người đàn ông như vậy, mặc kệ là xuất hiện ở đâu, đều có thể thu hút được ánh mắt của mọi người.
"Đi thôi." Hắn vươn tay, nhận lấy chiếc cặp sách của Cố Nhất Nặc, dẫn đầu đi ra ngoài.
Cố Nhất Nặc theo sát hắn, đi ở sau lưng, Lục Dĩ Thừa mở cửa ghế lại phụ ra, chờ Cố Nhất Nặc đi tới. Hắn như thế này làm trong lòng cô càng cảm thấy hoảng loạn.
Xe khởi động, hai người đều trầm mặc.
Giờ này, trên đường vẫn như cũ thật ùn tắc, Lục Dĩ Thừa mở nhạc lên.
"Đêm qua......" Cố Nhất Nặc mở miệng, lời vừa thốt ra đến một nửa lại nói không được nữa, đêm qua cô cũng không biết là đã ngủ vào lúc nào. Rồi......
"Ông nội đem giường trong phòng dành cho khách đều khiêng đi cả rồi, chỉ có phòng ngủ chính là có giường, ngủ đến nửa đêm, em chủ động lăn sang chỗ tôi."
"Thực xin lỗi." Cố Nhất Nặc vội vàng xin lỗi.
Buổi sáng tỉnh lại, cô phát hiện cả người mình đều dán ở trong lòng ngực hắn, một chân còn gác lên người hắn, hoàn toàn đem hắn trở thành một cái gối ôm hình người, thì cả người cô cũng muốn suy sụp luôn!
Kỳ thật, từ đêm qua, Lục Dĩ Thừa cũng đã hỏng mất.
Một người đàn ông bình thường, ôm chính vị hôn thê của mình, còn phải làm con mẹ nó chính nhân quân tử! Hắn không có trải qua tu dưỡng, nhưng mà mẹ nó, hắn lại làm được!
"Cố Nhất Nặc, chuyện tôi nói, em suy xét như thế nào?"
"Chuyện gì?"
Lục Dĩ Thừa xoay người, ánh mắt nặng nề nhìn cô: "Gả cho tôi."
"Anh không phải đã nói, tôi có thể làm ông nội vui vẻ, anh sẽ suy xét việc giải trừ hôn ước sao?" Cố Nhất Nặc ngây ngốc.
"Đàn ông nói em cũng tin!" Lục Dĩ Thừa lãnh đạm nói một câu.
Cô còn nhớ rõ việc này, lại còn rất nghiêm túc! Tại sao mà việc hắn cầu hôn, cô lại không cần suy nghĩ một chút chứ?
Cố Nhất Nặc chưa bao giờ biết, Lục Dĩ Thừa sẽ lật lọng! Hắn chính là Lục Dĩ Thừa đó, nói một không nói hai!
Phía trước đèn xanh bật sáng, Lục Dĩ Thừa đột nhiên đánh tay lái, đổi hướng.
"Lục Dĩ Thừa, anh đi đâu?"
Lục Dĩ Thừa không có trả lời, trực tiếp chạy về hướng trung tâm phồn hoa nhất.
Nửa giờ sau, xe ngừng lại, Lục Dĩ Thừa mở cửa cho Cố Nhất Nặc xuống xe, kéo tay cô, đi đến công ty tổ chức hôn lễ ở phía trước.
Đây là công ty tổ chức hôn lễ cao cấp sang trọng nhất G thị.
Lục Dĩ Thừa kéo Cố Nhất Nặc đi vào, hai bên lối đi đứng mười mấy cô tiếp tân, đồng thời khom lưng hành lễ với bọn họ.
"Tiên sinh, tiểu thư, hoan nghênh ghé thăm!"
Cố Nhất Nặc bị làm cho choáng váng, Lục Dĩ Thừa đây là xảy ra chuyện gì? Não rỗng sao? Sao lại mang cô tới chỗ thế này!
"Vị này chính là...... Lục tiên sinh?" Vị giám đốc không quá tin tưởng dò hỏi, quả thực không thể tin được, người trước mặt là Lục Dĩ Thừa, là Lục Dĩ Thừa!
"Ừ." Lục Dĩ Thừa gật đầu, xem như thừa nhận thân phận.
"Lục tiên sinh, mời ngài đến phòng cao cấp."
Cố Nhất Nặc làm sao cũng tránh không thoát tay Lục Dĩ Thừa, chỉ có thể đi theo hắn đến phía trước.
Trong phòng cao cấp, giám đốc kế hoạch tự mình tiếp đãi, sau lưng ông ta, còn có bốn năm người ân cần phục vụ Lục Dĩ Thừa và Cố Nhất Nặc. Thoạt nhìn, rất coi trọng Lục Đại thiếu.
"Xin hỏi Lục tiên sinh là muốn thiết kế hôn lễ cho mình sao? Ở đây chúng tôi có thể thiết kế cho ngài hôn lễ lãng mạn sang trọng nhất! Chỉ cần ngài có nhu cầu, chúng tôi sẽ gắng hết sức thỏa mãn! Một câu, chỉ có không thể nghĩ ra được, không có việc chúng tôi làm không được."
"Chuẩn bị một kế hoạch làm cho tôi vừa lòng." Lục Dĩ Thừa lãnh đạm mở miệng.
"Xin hỏi, Lục tiên sinh dự toán, đại khái là bao nhiêu?"
"Không có giới hạn."
---###
Lảm nhảm: mấy bạn cho ad giải toả nỗi lòng xí nha.
Chuyện là ad đang ôn thi, mà 2 con less chết tiệt sát bên giường ad cứ đùa giỡn, khó chịu cực kỳ. (Bây giờ đang là 12h đêm và ad ở ký túc xá)
Hai đứa nó bị ngược, cứ 1-2 h sáng lại lôi bếp núc ra nấu ăn hỏi có tức ko?
Ad ko có kỳ thị cộng đồng LGBT nha, chỉ là 2 đứa nó quá mức vô duyên, vô ý thức thôi.
Cám ơn mn đã nghe ad lải nhải.