Oke, ad sẽ gọi Nặc tỷ là Tiểu Nặc theo số đông nha, mặc dù bản gốc Thừa ca gọi Nặc tỷ là Nặc Nặc nhưng ad cảm thấy gọi thế nghe kỳ kỳ làm sao ấy.
Bật mí thêm là tên 2 bạn Thừa Nặc ghép lại có nghĩa là đồng ý hay là vâng lời nữa đó.
---###
Cố Nhất Nặc liều mạng muốn né tránh, Lục Dĩ Thừa làm sao lại cho cô cơ hội.
"Nhìn tôi." Hắn thẳng thắn ra lệnh.
Trong lòng Cố Nhất Nặc là một trận hoảng loạn, không dám mở hai mắt, hơi thở của hắn làm cô có một loại cảm giác như đặt mình trong lò lửa, cô sợ hãi, cô muốn chạy trốn!
"Anh đã nói, sẽ không dùng sức mạnh." Cô nhu nhược phản kháng.
"Hiện tại, là em trêu chọc tôi."
"Tôi trêu chọc anh lúc nào! Ngay cả quần áo anh cũng chưa mặc, vô sỉ!"
"Nếu em đối với tôi không có một tia cảm giác, tôi có mặc quần áo hay không, thì có gì khác nhau?"
Cố Nhất Nặc:......
Rõ ràng là hắn lưu manh, tại sao hắn lại nói như là đúng rồi, như là cô có ý đồ quấy rối với hắn vậy! Rõ ràng quần áo là chính hắn tự cởi có được không!
"Tôi đối với anh không cảm giác, anh mau buông tôi ra!" Cô lại ở trong ngực hắn giãy giụa.
"Con gái chính là thích khẩu thị tâm phi*, làm sao tôi biết lời em nói là thật hay giả? Trừ phi, tự tôi kiểm chứng."
*khẩu thị tâm phi: nói một đằng nghĩ một nẻo.
"Anh!" Cố Nhất Nặc khó thở, ngẩng đầu, trừng mắt nhìn hắn.
Cô vội vàng vươn tay, giữ cánh tay hắn, không cho hắn lại có động tác tiến gần thêm một bước.
Chính là, một khắc kia khi cô nghênh diện với ánh mắt hắn, giống như là cô bị hắn mê hoặc, bị lạc trong ánh mắt mang theo ý cười ấy. Người đàn ông này, đã từng làm cô mê luyến đến mức đánh mất chính mình, yêu đến tê tâm liệt phế!
Trong trí nhớ của cô, hắn có khi nào cười với cô?
Dưới ánh đèn mềm dịu, cô đẹp đến lạ thường, càng làm cho hắn yêu thích không buông tay. Lục Dĩ Thừa xoay người dậy.
"Không, không cần!" Cố Nhất Nặc thất thanh kêu lên.
Những lời còn lại đều bị hắn chặn lại.
Động tác của hắn sạch sẽ lưu loát, liền mạch dứt khoát, trong nháy mắt cô đã bị lột sạch giống như hắn.
Hiện tại hắn thật điên cuồng, thậm chí là mất đi lý trí!
Cố Nhất Nặc bị dọa khóc, toàn thân cứng đờ, run lên bần bật, đôi mày đẹp gắt gao nhíu chặt, đôi môi bởi vì sợ hãi đều đã mất đi huyết sắc.
Đêm hôm đó, là ác mộng mà cô không cách nào quên được. Hiện tại, hành động của hắn đối với cô mà nói, cùng với đêm hôm đó không có bất kỳ cái gì khác nhau.
Lục Dĩ Thừa nhìn bộ dáng của cô, dù cho là có tình cảm mãnh liệt đi chăng nữa, cũng không có cách nào tiếp tục được nữa.
Chẳng sợ, chỉ còn một bước cuối cùng, chẳng sợ hắn chỉ cần nhích tới một phân, liền có thể chân chính có được cô!
Hắn có thể tiếp tục, huống hồ đây là vị hôn thê của hắn.
Nhưng mà hắn không có cách nào làm được, thấy cô khóc thút thít kháng cự, giống như hắn là một tên tội phạm cưỡиɠ ɠiαи, xâm chiếm!
Nước mắt Cố Nhất Nặc lặng lẽ chảy xuống, Lục Dĩ Thừa nhìn bộ dạng của cô, bứt ra leo xuống giường!
Tiếng nước từ toilet lại vang lên lần nữa.
Cố Nhất Nặc hoảng loạn xuống giường, vội vàng tìm quần áo của mình rồi nhanh chóng mặc vào, cô cũng không dám bò lên chiếc giường kia nữa, đi đến trước cửa, bộ dạng của cô lúc này, miễn bàn có bao nhiêu đáng thương.
Lục Dĩ Thừa tắm nước lạnh khoảng nửa giờ, mới từ toilet đi ra, dư quang khóe mắt nhìn đến bóng dáng đang co rút ngay cửa, trong lòng càng thêm phiền muộn.
Đôi mắt sáng ngời của Cố Nhất Nặc thỉnh thoảng đánh giá hắn, giống như con thú nhỏ tràn ngập đề phòng.
Lục Dĩ Thừa rút ra một điếu thuốc, châm lên.
Đêm rất tĩnh lặng, cũng có vẻ đặc biệt dài.
Thân thể Cố Nhất Nặc dần dần vô lực chống đỡ, chậm rãi dựa vào sau cửa, mơ mơ màng màng ngủ, Lục Dĩ Thừa xoay người đi đến chỗ cô, cô gái nhỏ vừa mới đi vào giấc ngủ lập tức bừng tỉnh, vẻ mặt hoảng sợ nhìn hắn!
Lục Dĩ Thừa ấn bả vai cô, trực tiếp đem cô nhấc lên. Cố Nhất Nặc lập tức đem khuôn mặt nhỏ xoay sang một bên, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Em ghét tôi đến như vậy sao?"
Cố Nhất Nặc không lên tiếng, ở trong lòng Lục Dĩ Thừa như thế này chính là cam chịu.
Cô cho rằng, hắn sẽ nổi giận, trên thực tế, hắn lúc này thật sự là rất tức giận, giận đến phổi phát đau!
"Đi ngủ đi, cam đoan sẽ không chạm vào em."
Cố Nhất Nặc lắc đầu, hắn cam đoan, không đáng một đồng!
"Cố Nhất Nặc, rốt cuộc là em muốn tôi làm như thế nào? Hay là, tiếp tục chuyện vừa rồi?" Khẩu khí uy hϊếp của Lục Dĩ Thừa vang lên trên đỉnh đầu.
Hắn mới nói xong, Cố Nhất Nặc lập tức co chân chạy tới bên giường, trùm chăn quây kín người, đầu cũng không dám lộ ra ngoài.
Lục Dĩ Thừa ngồi ở một bên sofa, lẳng lặng chờ hừng đông.
Ngày hôm sau, Lục lão gia thần thanh khí sảng*, đi ra ngoài tản bộ trở về mới để Tôn tẩu đi mở cửa.
*đại khái là tinh thần sảng khoái, vui tươi hớn hở.
Thanh niên trai tráng sao, ông hiểu.
Còn cố ý làm Tôn tẩu chuẩn bị bữa sáng muộn một chút, chuẩn bị tương đối phong phú. Bởi vì đêm qua, chính là vận động kịch liệt tiêu hao thể lực.
Không biết, chiếu theo kế hoạch như vậy mà làm, khi nào thì sẽ có thể ôm chắt trai!
Tôn tẩu vừa mở cửa, Lục Dĩ Thừa liền đứng dậy đi ra ngoài, Cố Nhất Nặc cũng bừng tỉnh.
Lục lão gia ở trong phòng khách, chờ hai người xuống, chỉ thấy Lục Dĩ Thừa một thân quần áo thoải mái, thoạt nhìn bộ dáng có vài phần mỏi mệt, lập tức muốn đi ra ngoài.
"Hôm nay cũng đừng chạy bộ, ăn bữa sáng trước đi?"
Lục Dĩ Thừa dừng lại, nhìn lướt qua Lục lão gia, vẻ mặt phẫn nộ. Ông già này, từ khi nào thì học được mấy cái thủ đoạn đa dạng như vậy!
Lục lão gia trong lòng có chút bất an, cái này làm sao mà bộ dạng lại y như là dục cầu bất mãn* vậy?
*dục cầu bất mãn: không được thoả mãn nhu cầu trong "chuyện ấy".
Cố Nhất Nặc đi xuống lầu, thoạt nhìn, so với Lục Dĩ Thừa còn muốn tiều tụy hơn vài phần, mắt đều sưng đỏ.
Trạng thái này, không sai!
Nhưng mà bầu không khí này lại kì quặc!
"Con có việc, giữa trưa với buổi tối sẽ không về ăn cơm." Lục Dĩ Thừa nói xong, nâng bước đi ra ngoài.
"Đứng lại!" Lục lão gia quát lên.
Lục Dĩ Thừa không kiên nhẫn dừng bước.
"Nhất Nặc ở chỗ này, con đi đâu? Tiểu Lưu, đem chìa khóa xe cho ta, ta xem hôm nay nó dám bước ra khỏi Lục gia một bước!" Lục lão gia cầm gậy chọc chọc lên mặt đất, thiếu chút nữa là chọc nát cả gạch men sứ.
"Ông nội, ông đừng nóng giận, có lẽ anh ấy thật sự có chuyện quan trọng, con ở chỗ này với ông." Cố Nhất Nặc lập tức tiến lên khuyên giải.
"Nó có thể có cái chuyện gì quan trọng, đây là thời gian nghỉ phép, mấy năm nó mới được rảnh rỗi như thế, không cho phép đi chính là không cho phép, chờ một chút, vườn rau sau nhà cần phải xới lên một lần nữa mà, nơi nào cũng không cho đi!"
"Tại sao không thuê người làm bên ngoài?" Lục Dĩ Thừa hỏi lại.
"Phải bỏ tiền! Con là có sẵn, cũng không cần phải tốn tiền thuê!" Lục lão gia trả lời đúng lý hợp tình.
"Tiểu Lưu, thuê mấy người làm xới đất cho lão gia!" Lục Dĩ Thừa trầm giọng phân phó.
Dụng ý của ông nội, sao hắn có thể không biết. Nhưng mà hiện tại, người mà hắn không muốn nhìn thấy nhất chính là Cố Nhất Nặc!
"Lục Dĩ Thừa, con tức chết ta, ta, ta, ta không thở nổi!"
"Ông nội!" Cố Nhất Nặc đỡ cánh tay Lục lão gia, lo lắng gọi một tiếng.
Lục Dĩ Thừa cũng lập tức xoay người lại, tim Lục lão gia có vấn đề, cho nên, hắn không dám làm quá.
"Nhất Nặc, con xem, nó làm ông tức chết, chỉ là xới đất mà nó cũng không làm cho ông! Ông còn không phải là muốn trồng thêm một ít rau sạch sao?" Lục lão gia kéo tay Cố Nhất Nặc, bắt đầu tố cáo!
"Anh ấy sẽ xới mà!" Cố Nhất Nặc lập tức đáp ứng.
Lục Dĩ Thừa nhìn sang cô, ánh mắt lạnh lẽo, cô lập tức cúi đầu, nhỏ giọng bổ sung một câu: "Con cũng sẽ cùng giúp một tay."