"Vị này là?" Bạch Duật nhìn Lục Dĩ Thừa.
"Hôn phu của Cố Nhất Nặc, Lục Dĩ Thừa." Lục Dĩ Thừa đứng dậy, tự giới thiệu.
"Lục tiên sinh, xin chào."
"Xin chào!" Lục Dĩ Thừa giơ tay, bắt tay Bạch Duật, "Bạch tiên sinh, ở đây là phương Đông, vẫn là dùng lễ nghi của phương Đông là được."
Khoé môi Bạch Duật cong lên, "Tôi không cho là vậy, lời này của Lục tiên sinh không có sức thuyết phục."
"Phải vậy không?"
Bạch Duật nhìn tay Lục Dĩ Thừa, ánh mắt nhíu lại, vị Lục tiên sinh này giấm chua thật đúng là nồng, bất quá chỉ là một cái tiêu chuẩn lễ nghi mà thôi, còn muốn bóp nát xương cốt anh ta ra sao?
"Bạch tiên sinh vừa mới đi tới, lúc đó tôi còn tưởng rằng là học trò của anh, không nghĩ tới, Bạch tiên sinh thế nhưng trẻ tuổi như thế." Cố Nhất Nặc lại lần nữa đánh giá Bạch Duật một lần, vẫn là cảm thấy không thể tin được, đây chính là hoạ sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước.
Hai người còn đang bắt tay, đồng thời buông ra, ngồi xuống.
"Cố tiểu thư, cũng khiến tôi được mở mang, tôi cảm giác tác phẩm của cô, giống như có một linh hồn trong đó."
Cố Nhất Nặc sửng sốt, cô vẽ, thật ra mỗi một bức đều là tình cảm cô trút ra, loại cảm tình này, người ngoài không thể hiểu được, nhưng mà Bạch Duật lại nhìn ra.
"Đó là bởi vì, kỳ thật là tôi đang vẽ chính mình." cô cười cười, bưng ly nước ở bên cạnh lên.
"Tôi cảm giác được, cho nên tranh Cố tiểu thư vẽ, làm tôi rất xúc động."
"Cám ơn." Cố Nhất Nặc nói tiếng cám ơn tự đáy lòng.
Lục Dĩ Thừa cầm tách trà lên, nhấp một ngụm, phát hiện hắn một câu cũng xen vào không được. Mà lúc Cố Nhất Nặc ở bên Bạch Duật nói chuyện với nhau, cái kiểu khen nhau rồi nhường nhịn thế này làm trong lòng hắn thật hụt hẫng.
"Không biết, Cố tiểu thư, gần đây có tác phẩm mới nào hay không? Sau khi vẽ xong, có thể khiến tôi may mắn, thưởng thức trước một chút được không?" Bạch Duật cực kỳ có phong độ, nói ra thỉnh cầu của bản thân.
"Kế tiếp là cuộc thi, sẽ có một bộ tranh đề tài tự do, tự do phát huy khả năng sáng tác, còn thỉnh Bạch tiên sinh, chỉ dạy một vài chỗ." Cố Nhất Nặc gật đầu đáp lại.
Bạch Duật nhìn sang trợ lý ở sau lưng, trợ lý lập tức đem một chiếc hộp màu lam trong tay đưa lên, Bạch Duật tiếp nhận, đặt ở trước mặt Cố Nhất Nặc.
"Cố tiểu thư, lần đầu gặp mặt, đây là chút quà gặp mặt, xin cô nhận lấy."
"Cái này......" Cố Nhất Nặc có chút chần chừ.
"Không phải vật gì quý giá, chỉ là bộ sưu tập ảnh của các bức tranh tôi thích mấy năm nay, tổng cộng có 146 bức ảnh, có tranh của hoạ sĩ nổi tiếng thế giới, cũng có tác phẩm của các học trò vô danh."
Cố Nhất Nặc thở dài nhẹ nhõm một hơi, lập tức mở món lễ vật này ra, "Có thể lọt được vào mắt Bạch tiên sinh, nhất định đều là tác phẩm bất phàm."
Cô lật từng trang ảnh, yêu thích đến không ngừng tay, lúc lật đến trang cuối cùng, đột nhiên nhìn thấy tác phẩm của chính cô.
"Có cả tranh tôi vẽ?"
"Tôi cũng đặc biệt thích tác phẩm của Cố tiểu thư." Bạch Duật cười đáp lại.
Cố Nhất Nặc rất vui vẻ, thậm chí là có một loại cảm giác thoả mãn xưa nay chưa từng có, kiếp trước cô không có vật gì là đáng giá để mình kiêu ngạo, ngay cả chính cô cũng đều bị Cố Minh Tuyết cùng Trình Thi Lệ phá hủy hầu như không còn gì.
Đây là lần đầu tiên cô được người khác khẳng định giá trị!
Lục Dĩ Thừa nhìn Cố Nhất Nặc, nhìn bộ dáng của cô, trong lòng càng hụt hẫng, một cái tập tranh mà thôi, đáng giá để cô kích động thành cái dạng này?
Hai người nói chuyện sôi nổi như thế, hắn đột nhiên cảm thấy, bản thân ngồi ở chỗ này thật là dư thừa.
"Cố tiểu thư, chúng ta đến phía trước xem triển lãm tranh đi."
"Vâng!" Cố Nhất Nặc lập tức đứng lên.
Bạch Duật hướng Lục Dĩ Thừa, làm động tác mời: "Lục tiên sinh muốn cùng đi không?"
"Dĩ nhiên." Lục Dĩ Thừa đứng dậy, kéo tay Cố Nhất Nặc, "Tôi hôm nay chính là cố ý đi cùng bà xã mình."
Cố Nhất Nặc dùng dằng một chút, Lục Dĩ Thừa lại nắm thật chặt.
"Hai vị, mời."
Trong phòng triển lãm còn có rất nhiều người đang thăm quan khắp nơi. Lần này, chủ đề của Bạch Duật là Đông Phương cổ vận. Tất cả đều là tranh thuỷ mặc. Phong cách lần này rất khác biệt so với trước đây, vận dụng màu sắc cực kỳ đơn điệu, một bức tranh, tuyệt nhiên không vượt quá hai màu. Nhưng tác phẩm vẽ ra lại có đường nét rất riêng, rất ý nhị.
Ví như, bức tranh rừng phong này, chẳng hạn như mặt trời, vốn dĩ có phần lạnh lẽo, khi qua đường nét miêu tả, phong cảnh lại rất sống động náo nhiệt.
Bạch Duật vừa xuất hiện, không ít fan lập tức nhận ra.
Lại phát hiện bên cạnh Bạch Duật còn có thêm một người đàn ông đẹp trai ngời ngời, nhưng mà thoạt nhìn hình như không thân thiết với Bạch Duật cho lắm.
Fan lập tức ùa sang bên này, vây quanh Bạch Duật.
Bên trái là Bạch Duật, bên phải là Lục Dĩ Thừa, Cố Nhất Nặc bị làm lơ.
"Bạch Duật tiên sinh, ngài có thể ký tên cho tôi được không?"
"Bạch Duật tiên sinh, tôi có thể chụp ảnh cùng ngài không?"
"Bạch Duật tiên sinh, phòng vẽ tranh của ngài khi nào thì nhận học viên mới? Tôi là sinh viên Mĩ Thuật, tôi muốn nhận ngài làm thầy."
Các fan nhiệt tình, thật là muốn ngăn cũng ngăn không được.
"Cám ơn sự yêu mến của mọi người, hôm nay thật sự không có bất cứ kế hoạch gì, tôi còn có bạn phải tiếp đón, hy vọng mọi người thông cảm." Bạch Duật trực tiếp từ chối mọi lời thỉnh cầu.
Các fan cũng không có làm khó, có chút mất mát, từng người tản ra.
"May mắn có thể tới tham gia triển lãm tranh của Bạch tiên sinh, thật là vinh hạnh của tôi, trước khi tới, tôi cũng có tìm hiểu qua một ít tác phẩm của Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh vận dụng màu sắc thiên về gam màu nóng, phong cách diễm lệ, tại sao lần này lại nghĩ đến việc lấy Đông Phương cổ vận làm chủ đề?" Cố Nhất Nặc nhìn bức tranh trước mắt, hỏi ra vấn đề mình thắc mắc.
"Có đôi khi, linh cảm rất kỳ diệu, giống như là lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt Cố tiểu thư, như là tôi cầm lấy bút vẽ, chấm vào trong thủy mặc, trên một trang giấy trắng vẽ ra đường nét mềm mại không thể xoá nhoà." Ánh mắt Bạch Duật, mặc kệ là lúc nào cũng đều chứa chan tình cảm. Sẽ làm người khác có một loại ảo giác bị anh ta làm cho say mê.
Cố Nhất Nặc cúi đầu, nở nụ cười mỉm nhẹ nhàng.
"Tranh của vợ tôi trưng bày ở chỗ nào?" Lục Dĩ Thừa trong lòng rất khó chịu, hết cái tên Hứa Thụy vừa mới đi lại lòi ra một tên Bạch Duật!
"Tranh Bạch tiên sinh vẽ, còn chưa có thưởng thức xong." Cố Nhất Nặc đánh gãy lời của Lục Dĩ Thừa, hắn như vậy thật không lịch sự tý nào.
"Tôi hôm nay tới đây, mục đích chính là tới xem tranh em vẽ." Lục Dĩ Thừa trực tiếp đáp lại.
Thế này còn không bằng hắn không đến! Nếu không có hắn ở đây, cô sẽ càng tự tại, càng vui vẻ!
"Tranh Cố tiểu thư vẽ ở bên này, mời." Bạch Duật rẽ sang một hướng khác.
Cố Nhất Nặc từ rất xa, đã nhìn thấy tác phẩm của mình, được đặt trên một chiếc giá tinh xảo trong triển lãm.
Trên phông nền màu đen, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người, chỉ có một bàn tay là có thể nhìn thấy rõ ràng, bàn tay này như là đang cố gắng bắt lấy thứ gì đó, nhưng lại bất lực.
Người trong bóng đêm, dường như bị cầm tù, bởi vì bên tay chính là một cái khóa, khóa chặt tay lên phía trên, chẳng sợ chỉ có một chút khoảng cách như vậy, bàn tay lại với không tới. Bức tranh này, khiến người ta tràn ngập tuyệt vọng.
Chỉ cần là người nào xem qua đều sẽ dừng chân, ấn đường đều sẽ nhíu lại mà quan sát. Có thể thấy được, bức tranh này có sức hút rất lớn.
Còn có một bức là tranh sơn dầu, cũng là bối cảnh đen tối như vậy, nhưng trong khung cảnh đen tối ấy, lại tùy ý phác hoạ vài nét bút màu xanh lá tươi sáng, màu sắc xung đột, cảm giác mãnh liệt dị thường.
Đây không giống như là vẽ, càng giống như những nét vẽ nguệch ngoạc, nhưng lại so với vẽ càng có nét nghệ thuật hơn.
Không có nội dung cụ thể, nhưng kì lạ lại làm người ta liên tưởng đến rất nhiều, rất nhiều điều......
Được Bạch Duật chụp lại, lưu trong sách ảnh chính là bức tranh này.