Cố Nhất Nặc cố tình nghiêng thân mình, không để người khác nhìn thấy mặt cô sưng đỏ.
Cô còn không biết, cái người phục vụ này sẽ nhìn cô như thế nào. Nếu người phục vụ này lại nhìn thấy dấu tay trên mặt cô, phỏng chừng lập tức là có thể bổ não ra một bộ đại kịch cẩu huyết tiểu tam đại chiến.
Cố Nhất Nặc lật lật thực đơn, buộc miệng thốt ra một tràng tiếng Anh lưu loát, người phục vụ một bên thấy mà ngây người.
Lục Dĩ Thừa cũng có chút giật mình, yên lặng nhìn cô.
"Có thể không." Cố Nhất Nặc đem thực đơn khép lại, đưa cho người phục vụ.
"Tiểu thư, xin hỏi phần ăn của cô kết hợp với rượu vang đỏ, có muốn thay đổi thành nước trái cây hoặc là đồ uống không?"
"Không cần, cho tôi ly nước là được."
Người phục vụ lại quay sang Lục Dĩ Thừa, "Tiên sinh, xin hỏi ngài có yêu cầu gì?"
"Giống cô ấy." Lục Dĩ Thừa nhìn cũng chưa nhìn thực đơn, nói thẳng ra luôn.
"Được, phiền hai vị chờ."
"Chờ một chút!" Đột nhiên, hai người đồng thời mở miệng.
Cố Nhất Nặc xấu hổ ngậm miệng lại, chờ Lục Dĩ Thừa nói trước.
"Cho tôi vài viên đá, một cái khăn lông sạch."
"Được, tiên sinh, xin hỏi vị tiểu thư này, còn có yêu cầu gì không?" Người phục vụ nhìn về phía Cố Nhất Nặc, nhẹ giọng dò hỏi.
"Vừa nãy quên nói, phiền đem sốt tiêu đen đều đổi thành hương thảo." Cố Nhất Nặc nhẹ giọng nhắc nhở.
"Được, xin hỏi tiểu thư còn có yêu cầu gì không?"
"Không có, cám ơn."
Lục Dĩ Thừa cực không thích bất kỳ loại gia vị nào có hương vị nồng, đặc biệt là tiêu, tiêu đen loại cô vừa mới nhắc, hình như là sốt tiêu đen.
"Là ông nội nói cho em biết, tôi không ăn tiêu đen?"
"Ah?" Cố Nhất Nặc phản ứng đặc biệt lớn, cô thế nhưng quên mất, hiện tại hẳn là cô không biết mấy thứ này!
Nhìn bộ dạng cô kinh hoàng thất thố, Lục Dĩ Thừa cảm thấy kỳ quái, con gái quả nhiên là cái giống loài phiền toái, bởi vì bạn vĩnh viễn cũng không có khả năng biết cô ấy suy nghĩ cái gì.
"Không, không phải, tôi không biết anh không thích ăn." Cố Nhất Nặc nghĩ nghĩ phải giải thích như thế nào, "Là bởi vì, bởi vì tôi cũng không thích ăn."
Nửa câu đầu, hình như không có vấn đề gì, nửa câu sau......
"Đúng vậy, em cũng không thích." Lục Dĩ Thừa cố ý nhấn thêm cái chữ "Cũng" này.
Rõ ràng, cô luống cuống.
Hắn ghét nhất ai lừa gạt hắn, nhưng mà nhìn cô hoảng loạn như vậy, thế nhưng hắn lại không đành lòng tiếp tục dò hỏi, thích hay không thích, có biết hắn thích ăn hay không thì có liên quan gì.
Người phục vụ đem một bình đá nhỏ cùng một cái khăn lông sạch đi tới.
Lục Dĩ Thừa cầm lấy khăn lông, bỏ vào đó mấy viên đá, áp lên má của Cố Nhất Nặc.
"Ah!" Đột nhiên bị lạnh, làm Cố Nhất Nặc kinh hô một tiếng, phát hiện hắn tự mình giúp cô chườm đá, lập tức che lại cái miệng nhỏ.
"Tôi, tôi tự mình làm được." Cô né tránh tay hắn, muốn từ trong tay của hắn đoạt lấy khăn lông.
"Đừng nhúc nhích! Còn đau không?"
Cố Nhất Nặc cúi đầu, nhẹ nhàng lắc lắc, "Không đau."
Lục Dĩ Thừa nhìn gương mặt sưng đỏ của cô, trong lòng dâng lên vài phần tức giận, "Không chuẩn bị cùng tôi nói một câu, chuyện của em cùng cái tên Hứa Thụy kia sao?"
"Anh không phải đều điều tra rõ ràng rồi sao?" Cô ngước mắt nhìn hắn, chẳng lẽ trong lòng hắn, còn có cái gì hoài nghi? Thật sự cho rằng, cô cùng Hứa Thụy có quan hệ không chính đáng?
"Tôi muốn nghe em nói, ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Cô không có khả năng vô duyên vô cớ rơi xuống nước, hơn nữa những cái tin đồn đó cố tình nhằm vào cô, có phải có người muốn dồn cô vào chỗ chết hay không?
Người phụ nữ của Lục Dĩ Thừa hắn, thế nhưng cũng có người dám chạm vào!
Cố Nhất Nặc không rõ, Lục Dĩ Thừa tại sao lại muốn hỏi cô cái này, là chuẩn bị nghe cô giải thích sao?
Chính là, cô không có cái gì cần giải thích.
"Thôi bỏ đi, chuyện này đều đã qua, đến tột cùng phát sinh chuyện gì đều không quan trọng." Cố Nhất Nặc không muốn làm Lục Dĩ Thừa nhúng tay vào chuyện giữa cô và Cố Minh Tuyết.
Mặc kệ sau này, hắn có thể coi trọng Cố Minh Tuyết hay không, cùng Cố Minh Tuyết đến tột cùng là có quan hệ gì. Hận thù giữa cô và Cố Minh Tuyết còn có Trình Thi Lệ, cô sẽ tự mình đòi lại.
Lục Dĩ Thừa không hề lên tiếng, xem thái độ của cô liền biết, cô đối với hắn là kháng cự cùng bài xích. Quan hệ như vậy, không phải hắn muốn.
Bởi vì từ ngày đó, khi hắn phát hiện cô cũng không muốn gả cho hắn, đột nhiên hắn có cái nhìn mới đối với cô.
Mới đầu cho rằng, bọn họ chính là hai người mạnh mẽ buộc chung vào nhau, không can thiệp chuyện của nhau thì tốt rồi, nhưng là Lục Dĩ Thừa muốn thay đổi một chút loại quan hệ này.
Hắn thừa nhận, Cố Nhất Nặc là mẫu người hắn thích, ở trong tiệc sinh nhật của cô, liếc mắt một cái, hắn liền biết.
Cho nên, đối với cô hắn cực kì nhẫn nại.
Mười lăm phút trôi qua, gương mặt Cố Nhất Nặc đều đã đông cứng, cô giơ tay đem tay hắn đẩy ra, "Không cần, tôi cảm thấy khá hơn nhiều rồi, cám ơn."
"Cố Nhất Nặc, chúng ta nói chuyện đi." Lục Dĩ Thừa buông khăn lông ra, tựa lưng vào ghế ngồi, tư thái nhàn nhã, hết thảy phảng phất như chúa tể.
Dáng vẻ này của hắn, làm Cố Nhất Nặc trong lòng căng thẳng, còn không biết muốn nói cái gì, còn chưa có mở miệng nói, cô liền có cảm giác khó chịu, cô hít sâu một hơi, tự cổ vũ bản thân.
"Được, vừa vặn tôi cũng muốn cùng Lục tiên sinh nói chuyện."
Lục tiên sinh? Lục Dĩ Thừa cười.
"Chúng ta đã đính hôn, kết hôn cũng là chuyện sớm hay muộn, em chuẩn bị vẫn luôn cùng tôi có phương thức giống như vậy mà ở chung sao?" Hắn hỏi.
"Hôn ước của chúng ta, có thể giải trừ sao?"
Lục Dĩ Thừa trong ngực một trận buồn phiền.
"Tôi nghĩ, lấy điều kiện của Lục tiên sinh, muốn tìm được một người phụ nữ thế nào đều không phải vấn đề, kết hôn chuyện này, không phải muốn tìm một người hợp tâm ý sao? Tuy rằng ông nội có tâm cùng Cố gia kết thân, nhưng mà tôi nghĩ ông cũng sẽ không lấy chung thân hạnh phúc của cháu mình ra đánh cuộc, anh không muốn, hôn này cũng có thể không kết."
Lục Dĩ Thừa trong ngực càng nghẹn.
Không muốn, làm sao sau khi cô chạy trốn, hắn lại chạy đến Cố gia? Lại còn cùng cô ngồi ở chỗ này?
Cố Nhất Nặc chờ hắn trả lời, nếu cô có thể cùng Lục Dĩ Thừa nói thành, liền sẽ không cùng hắn lại có bất cứ liên hệ gì!
Cô biết, bản thân cho dù trọng sinh, cũng không có bản lĩnh đòi lại từ Lục Dĩ Thừa cái gì, tình yêu vốn dĩ là đem tiền đi đặt cược, cô chỉ là thua quá thảm mà thôi.
Kiếp này chỉ cần có thể cách hắn thật xa, không hề có bất cứ liên quan gì nữa, chính là bảo hộ tốt nhất đối với chính mình.
"Tôi nguyện ý nghe theo sắp xếp của ông nội." Lục Dĩ Thừa nhàn nhạt đáp lại.
Cố Nhất Nặc chớp chớp lông mi thật dài, đem mất mát nồng đậm trong lòng mình che giấu đi, bưng ly nước ở một bên lên, uống mấy hớp, trong lòng tràn đầy chua xót.
Hắn vì cái gì, một hai phải chấp nhất cuộc hôn ước này? Không thể buông tha cho cô sao?
"Còn em? Muốn hủy hôn sao?" Lục Dĩ Thừa lại hỏi.
Cố Nhất Nặc cười cười, "Không."
Lục Dĩ Thừa cảm thấy, cô cười có chút chua xót, cái từ "Không" này là có bao nhiêu gượng ép?
Trong mắt hắn, Cố Nhất Nặc một chút tính cách đều không giống tính cách mà con gái bằng tuổi cô đều có, nụ cười mới vừa rồi, như là nụ cười sau khi đã trải qua tuyệt vọng, nhiễm một chút bi thương, cũng xúc động lòng hắn.
Chẳng lẽ, cô thật sự thích Hứa Thụy?
Cô đối với Hứa Thụy, cười so với ánh mặt trời đều phải sáng lạn hơn vài phần.
"Nếu em đã có lựa chọn, không muốn hủy hôn, vậy kết hôn đi!" Hắn khí thế có chút bức người.