Chương 17

"Bắt cậu ta lại, cái tên gϊếŧ người!"

"Cậu nói bậy cái gì vậy! Hứa Thụy làm sao có thể là người như vậy, Cố Nhất Nặc rơi xuống nước không liên quan gì đến Hứa Thụy! Là cậu ấy cứu Cố Nhất Nặc!"

"Sao không phải là tôi cứu? Tại sao cậu ta lại xuất hiện đúng lúc như vậy? Lúc đó làm gì còn có ai lảng vảng ở chỗ đó đâu."

"Tôi nghe nói, Cố Nhất Nặc và Lục đại thiếu đính hôn!"

"Oa, có biến, có biến! Mau nói nghe coi!"

"Không có, mình không có biết gì nhiều, có thể nào là vì Cố Nhất Nặc đá Hứa Thụy, trong lòng Hứa Thụy không phục, mới nổi lên sát tâm?"

"Cậu nói cũng đúng, có thể nào hai người này ở chỗ đó làm chuyện gì không thể cho người khác biết hay không? Hai người bọn họ ngày nào cũng liếc mắt đưa tình với nhau."

"Bọn họ vốn dĩ còn không phải là một đôi sao? Cố Nhất Nặc làm sao đính hôn? Thay người mới nhanh như thế, mau phổ cập lại thông tin đi!"

Cố Minh Tuyết nghe mọi người ở phía trước đàm tiếu, lộ ra một ý cười thầm, Cố Nhất Nặc cô cứ chờ mà xem, mọi chuyện sẽ không kết thúc như thế đâu, thậm chí sẽ càng ngày càng bùng nổ!

Trong vòng một ngày, trong toàn trường đã lan truyền đủ các kiểu đồn đãi vớ vẩn.

Hứa Thụy và Cố Nhất Nặc thường hẹn hò gặp mặt ở rừng cây nhỏ sau trường, hai người ôm nhau làm một ít chuyện khiếm nhã.

Sau đó, ảnh chụp tối tăm không rõ lại lộ ra!

Học sinh cấp 3 hẹn hò trong trường, ngày hôm sau, người dọn dẹp vệ sinh nhặt được "áo mưa" đã dùng qua, còn có một ít chất dịch bên trong, một ít đồ còn sót lại, rồi còn có cả ảnh!

Sau đó, lại là một loạt ảnh chụp tung ra, một nơi được che chắn tạm bợ bẩn thỉu, còn có cả kẹp tóc của Cố Nhất Nặc.

Tiếp sau đó, còn đột nhiên tung tin giật gân Cố Nhất Nặc phá thai!

Có mấy bức ảnh chụp mơ hồ, một cái báo cáo phá thai có tên Cố Nhất Nặc, một cô gái có thân hình tương tự như Cố Nhất Nặc đi vào trong bệnh viện phụ sản, còn có hình chụp bóng dáng cô ở trước cửa phòng bệnh.

Một đống tin tức loạn thành một nồi tả pí lù, sau đó mấy trang web khác cũng bắt đầu đăng tải, lan truyền như là tin hot của mấy minh tinh nổi tiếng.

Cố Tùng Bác nhìn thấy loạt tin tức này, tức giận đến sắc mặt lúc trắng lúc xanh, gần đây ông gặp phải vận hạn gì mà hai đứa con gái đều bị đồn rùm ben trên mạng, chuyện của Tiểu Tuyết vừa mới dẹp xong, chuyện của Tiểu Nặc lại bùng lên, hiện tại Tiểu Nặc không riêng gì là con gái Cố gia mà còn là con dâu Lục gia.

Lục tiên sinh, Lục phu nhân nếu như nhìn thấy đống tin tức này, sẽ nghĩ như thế nào về Tiểu Nặc? Ông nhìn ra được, Lục tiên sinh và Lục phu nhân chính là vâng theo ý nguyện của Lục lão gia nên mới chấp nhận Tiểu Nặc là con dâu!

Còn có Lục Dĩ Thừa, là một người đàn ông, nhìn thấy một loạt tin xấu thế này, khẳng định không có cách nào chấp nhận!

"Ba, bệnh đau đầu của ba đã đỡ hơn chưa? Đây là canh gà thiên ma, ba uống một chút đi?" Cố Minh Tuyết bưng canh gà, đứng ở trước mặt Cố Tùng Bác.

Trong lòng Cố Tùng Bác cảm thấy dễ chịu đi một chút, từ nhỏ đến lớn, Tiểu Tuyết là đứa thân thiết với ông nhất.

"Lại đây, ngồi bên cạnh ba này."

"Ba, chuyện của chị làm sao bây giờ? Còn đồn thổi như vậy, đối với thanh danh của chị chắc chắn là không tốt."

Cố Tùng Bác làm sao lại không biết, chính là chuyện lúc này chẳng những đè không xuống, còn càng ngày càng kịch liệt, tốc độ thay đổi mấy lời đồn lại càng làm ông bất ngờ hơn!

"Ba nghĩ không ra, con quan tâm nó như thế, chuyện nó rơi xuống nước lại kéo con vào, làm con chịu ủy khuất."

Cố Minh Tuyết lại đỏ hai mắt lên, cảm động ủy khuất, "Ba, ba tin tưởng con? Ba tin không phải con đẩy chị xuống nước?"

"Con là con gái ba, tâm tính thế nào làm sao ba không biết?" Lúc đầu Cố Tùng Bác còn có chút hoài nghi, bởi vì Tiểu Tuyết và Tiểu Nặc đi cùng với nhau, cũng có hiềm nghi, nhưng mà hiện tại xem ra nhất định là cái tên Hứa Thụy kia!

"Ba, con chịu ủy khuất thế nào cũng không sao, chỉ cần ba tin tưởng con, con mặc kệ bị chị vu cáo, bị bắt ngồi tù cũng chẳng sao!"

Cố Minh Tuyết khóc lóc bổ nhào vào trong l*иg ngực Cố Tùng Bác.

"Được rồi, được rồi, đừng khóc." Cố Tùng Bác vỗ vỗ bả vai Cố Minh Tuyết, nhẹ giọng an ủi.

"Ba, chuyện này, chị cũng là người bị hại, ba cũng không cần tức giận chị ấy có được không? Đều là do cái tên Hứa Thụy kia, chắc chắn là cậu ta dụ dỗ chị, mơ ước tiền tài quyền thế của ba."

Cố Tùng Bác vừa nghe liền cảm thấy rất có đạo lý, tưởng leo được lên được trên người ông! Chắc chắn Hứa gia chính là như vậy, nếu không trước đó Tiểu Nặc cũng sẽ không nhắc tới cái hạng mục kia của Hứa gia.

Ông lập tức cầm lấy điện thoại, bấm một cái dãy số, "Trợ lý Dư, bỏ qua mấy cái hạng mục trên tay cậu đi, tôi sẽ không đầu tư vào đó! Mặt khác, tạm thời ngừng quan hệ hợp tác với Hứa thị!"

Cố Tùng Bác muốn cho Hứa gia ở G thị này khó có thể trở mình! Dám dụ dỗ con gái ông, làm ông ta mất hết mặt mũi, nhất định phải trả giá đắc!

Cố Minh Tuyết cúi đầu cười, trong mắt hiện lên một tia thỏa mãn.

......

Cố Nhất Nặc ở phòng bệnh, ngoại trừ ăn chính là ngủ, nằm ba ngày liền chịu không nổi. Hôm nay hộ sĩ tới xem qua cho cô, lúc sau đã không tiếp tục truyền dịch nữa, điều này nói lên rằng cô hẳn là có thể xuất viện.

Lục lão gia mỗi ngày 7 giờ rưỡi sáng đến bệnh viện, 8 giờ rưỡi tối, đúng giờ lại trở về, chăm sóc cô suốt ba ngày.

"Ông nội." Cố Nhất Nặc hướng về phía Lục lão gia đang xem báo, gọi một tiếng.

"Xảy ra chuyện gì?" Lục lão gia ngẩng đầu dò hỏi.

"Hôm nay con có thể xuất viện được chưa?"

"Không được! Con xem con kìa, khí sắc kém như vậy! Ở đây thêm vài ngày nữa."

"Con còn phải đi học mà, năm nay là năm cuối cấp đó."

"Bằng không để Tiểu Lưu đi tìm một gia sư, qua đây dạy bù cho con?"

Cố Nhất Nặc quả thực là bội phục ông, đi đến trước mặt ông xoay vài vòng, lại nhảy vài cái, "Ông nội ông xem, con đã có thể nhảy nhót tung tăng, không sao hết mà."

Lục lão gia bị Cố Nhất Nặc chọc cười, trong mắt tất cả đều là thương yêu, "Không được, lại ở thêm vài ngày đi."

"A?" Cố Nhất Nặc nhìn biểu cảm của ông, trong lòng có chút nghi hoặc, cảm giác Lục lão gia giống như là cố ý không cho cô xuất viện.

"Nội, nội có thể kêu Tiểu Lưu đem máy tính của con tới đây được không? Con tìm một ít tài liệu học tập."

Ông gỡ mắt kính xuống, nghiêm trang nói: "Con còn chưa có hồi phục đâu, lỡ như lại mệt thì làm sao bây giờ, nghỉ ngơi cho tốt đi, mới có ba ngày thôi, không ảnh hưởng gì đâu."

Ảnh hưởng rất lớn mà! Đột nhiên cô trọng sinh trở về thời học sinh, vốn dĩ cô phải cố hết sức, lớp lọc lại bát nháo, cô chỉ có thể dựa vào ký ức ở kiếp trước kia và tiếp thu thêm kiến thức mới, kết hợp cái loại tài liệu tham khảo cố gắng học tập để bù lại, bằng không đến khi thi đại học phải làm sao bây giờ!

Kỳ thật, cô lấy máy tính cũng hoàn toàn không chỉ là vì học tập, cô phát hiện nằm ở bệnh viện mấy ngày nay, cô bị ngăn cách với thế giới bên ngoài! Cô không tin, Trình Thi Lệ và Cố Minh Tuyết chỉ có chút thủ đoạn này, nhất định sẽ còn có bước tiếp theo.

Hiện giờ cô hoàn toàn không biết, bọn họ muốn làm gì!

"Con muốn máy tính!"

"Không cho!"

"Con muốn máy tính!"

"Không cho!"

Cố Nhất Nặc xoay người đi ra ngoài phòng bệnh, Lục lão gia lập tức cầm gậy đuổi theo, cái con nhóc này, làm sao mà bớt lo cho được! Còn may, từ trên xuống dưới ông đã căn dặn hết, mấy cái lời đồn vớ vẩn bên ngoài, ông cũng cảm thấy rất khó nghe, Nhất Nặc của ông làm sao lại là loại con gái như vậy được!

Lúc này đây, mặc kệ là ai làm, đều sẽ phải trả giá đắc! Dĩ Thừa đã biết, ông tin rất nhanh sẽ có kết quả, ông ở đây bảo vệ Nhất Nặc, không cho những cái tin tức dơ bẩn đó làm ô uế mắt cô.

"Chào cô, tôi muốn làm thủ tục xuất viện." Cố Nhất Nặc nói với y tá trực ban.