Chương 10

Cố Tùng Bác có vẻ đang mải suy nghĩ.

"Tùng Bác, sắp thi đại học rồi, nếu như để chuyện này ảnh hưởng tới Tiểu Tuyết, sẽ đả kích rất lớn đến sự nghiệp học hành của con, nó còn là niềm tự hào của anh đó." Trình Thi Lệ nói tiếp.

Kết quả của Cố Minh Tuyết, đúng là luôn tốt hơn Cố Nhất Nặc, các loại giải thưởng đều giành được, việc này làm cho Cố Tùng Bác rất hãnh diện.

"Chuyện này rất đáng nghi". Cố Tùng Bác gật đầu nhìn dáng vẻ mơ màng đáng thương của con gái, có chút mềm lòng, "con yên tâm, ngày mai ba sẽ tự mình đến trường, ba sẽ không để chuyện này làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của con."

"Cảm ơn ba! Con biết ba thương con nhất!" Cố Minh Tuyết sà vào lòng Cố Tùng Bác làm nũng.

Cố Nhất Nặc đẩy cửa đi vào nhìn thấy cảnh tượng đó, Cố Minh Tuyết dường như là đắc ý muốn cho Cố Nhất Nặc nhìn thấy vậy, càng gần gũi Cố Tùng Bác thêm như để chứng tỏ sự yêu thương ba giành cho cô ta.

"Tiểu Nặc về rồi à." Cố Tùng Bác đứng dậy. Cố Nhất Nặc đổi giày, đưa cặp sách cho người giúp việc.

"Không cần phải đem lên phòng giúp con đâu, con đi thay quần áo xong sẽ xuống". Cố Nhất Nặc nói xong liền đi đến chỗ Cố Tùng Bác, "Ba, Lục lão gia cho người đến đón con, mời con ăn tối, tối nay con không ăn cơm ở nhà đâu."

"Là Lục lão gia?" Cố Tùng Bác ngạc nhiên hỏi.

"Vâng ạ". Cố Nhất Nặc gật đầu, "con lên lầu thay đồ ạ".

Cố Minh Tuyết nhìn theo bóng của Cố Nhất Nặc, khỏi phải nói là có bao nhiêu ghen ghét đố kị! Cố Minh Tuyết mới vừa có vài phút khí thế, giờ lại giống như con gà chọi thua cuộc, tức đến mức hàm răng phát ngứa.

Lúc đi xuống lầu, Cố Nhất Nặc mặc một chiếc hoa màu xanh nước biển là mốt mới của mùa hè năm nay, xuất hiện một mùi hương thuần khiết, trong tay xách một chiếc túi nhỏ, và đem theo luôn cả vở bài tập.

Cô vốn không có thành tích tốt như Cố Minh Tuyết, giờ mà còn không cố học, chắc chắn còn kém xa hơn trước kia.

Tiểu Lưu cung kính đứng đợi ở ngoài cửa, Cố Tùng Bác đưa Cố Nhất Nặc ra ngoài, vừa thấy là tài xế của Lục lão gia đích thân đến đón đã đi ngay về phía trước chào hỏi.

"Cố tiểu thư, để tôi giúp cô cầm cặp sách." Tiểu Lưu liền đặt nó vào cạnh chỗ lái xe, sau đó liền mở cửa ghế sau cho Cố Nhất Nặc.

Phong thái này!

Còn chưa gả vào hào môn đã trông không khác gì một phu nhân rồi!

"Tiểu Nặc, thay ba gửi lời hỏi thăm đến Lục lão gia."

"Vâng, tạm biệt ba". Cố Nhất Nặc nhìn ba vẫy tay.

Xe nhanh chóng chạy đi, Cố Tùng Bác cười đến mức không khép được miệng, xem ra con gái lớn của ông ta rất được Lục lão gia yêu thích.

Cố Minh Tuyết giận đến mức liên tục giậm chân, Trình Thi Lệ trừng mắt nhìn cô ta một cái hằn học, cơn tức trong lòng hai mẹ con đều không thể diễn tả được. Cái con nha đầu Cố Nhất Nặc kia sẽ không đắc ý được lâu đâu!

Lục gia, tâm trạng của Lục lão gia rất tốt, nhờ Tôn tẩu giúp đỡ ông còn tự tay làm hai món ăn.

"Tối hôm đó, Nhất Nặc còn chưa ăn được mấy miếng đã bị tên tiểu tử đó kéo đi rồi! Tối nay phải để con bé ăn cùng ta một bữa cho đàng hoàng!" Lục lão gia còn ở đây lải nhãi mãi chuyện này.

Tôn tẩu ở một bên vừa cười vừa gật đầu, quay lại đã thấy Tiểu Lưu đưa Nhất Nặc tới.

"Lục lão gia, Nhất Nặc tiểu thư đến rồi."

Lục lão gia đeo cả cả tạp dề đi ra trước đón, "Nhất Nặc đến rồi à, nhanh ngồi xuống, cơm sẽ xong ngay."

Cố Nhất Nặc nhìn dáng vẻ của Lục lão gia có chút ngạc nhiên, xem ra là ông đã tự tay xuống bếp nấu cơm cho cô!

Ông tháo tạp dề xuống đi ra, Tôn tẩu cũng lập tức mang đồ ăn lên. Bốn món một canh, thịnh soạn cho hai người ăn!

"Nhất Nặc mau đến thử đi!" Lục lão gia niềm nở gọi.

"Vâng, ông nội". Cố Nhất Nặc ngồi bên cạnh ông, nhận lấy đũa Tôn tẩu đưa, liền gắp thức ăn cho Lục lão gia.

"Ở đây có hai món ông làm, còn hai món là do Tôn tẩu làm, xem con có thể nhận ra món nào là do ông làm không!" Lục lão gia nói vào trọng điểm.

Cố Nhất Nặc cười, "cà tím chiên mắm ớt với món ớt chuông xanh xào trứng."

"Làm sao con biết được?"

"Hồi còn trẻ chắc chắn là ông rất khổ, cuộc sống khó khăn, hai món này là món ông hay làm, vừa ngửi đã thấy mùi vị dĩ vãng, hai món còn lại, một là hải sản một là sơn hào. Nhất định là do Tôn tẩu làm."

Lục lão gia nghe xong, cười sang sảng, "Cái con nha đầu Nhất Nặc này nói đúng rồi! Nào nếm thử tài nghệ của ông đi."

"Cảm ơn nội." Cố Nhất Nặc cảm thấy ăn cơm với Lục lão gia thoải mái hơn ở nhà, thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Ăn cơm xong, Lục lão gia liền đưa Cố Nhất Nặc ra ngoài hóng gió.

"Nhất Nặc, tối nay đừng về, ở lại đây với ông đi?"

"A!" Cố Nhất Nặc ngây người ra một lát.

"Bình thường ông chỉ có một mình, những lúc không đi làm nhiệm vụ thì có Dĩ Thừa ở bên cạnh ông, nó đi rồi, ông đến một người nói chuyện cũng không có, hôm nay ở lại với ông già này một bữa đi, sáng mai ông bảo Tiểu Lưu đưa con đến trường!"

Cố Nhất Nặc nhìn nét mặt của Lục lão gia, thật không có cách nào mà từ chối được, chậm rãi gật đầu.

"Tốt, tốt! Tôn tẩu không cần đi cùng chúng ta nữa, đi thu dọn phòng của Dĩ Thừa cho tiểu Nặc ngủ."

"Không, không cần ngủ ở phòng Dĩ Thừa đâu! Nội! Con ngủ ở phòng cho khách cũng được."

"Con đến chỗ ông đương nhiên là phải ngủ ở phòng của Dĩ Thừa, làm sao có thể ngủ ở phòng khách được!"

Lại khiến cô không cách nào từ chối được cái nhìn đó.

"Dạ vâng." Trong lòng Cố Nhất Nặc âm thầm nghĩ, dù sao Lục Dĩ Thừa cũng không có ở đây, chỉ ngủ một lại một đêm thôi mà.

Sau khi tản bộ với ông xong, Cố Nhất Nặc theo sự chỉ dẫn của Tôn tẩu lên phòng ở tầng hai.

Căn phòng thật lớn! đồ đạc trong phòng lại rất đơn giản, mang phong cách của Trung Quốc hiện đại, màu chủ đạo là đen xám, giống với phong cách của Lục Dĩ Thừa.

Kiếp trước, cô ở trong Lục gia lâu như vậy nhưng chưa có cơ hội vào phòng của Lục Dĩ Thừa.

"Nhất Nặc tiểu thư, nếu có cần thứ gì thì cứ gọi tôi."

"Dạ vâng ạ." Cố Nhất Nặc gật đầu.

Tôn tẩu đóng cửa lại giúp cô, Cố Nhất Nặc nhẹ nhàng đi đến bàn sách, đặt vở bài tập xuống.

Không biết tại sao, rõ ràng là biết Lục Dĩ Thừa không có ở đây nhưng cô vẫn cảm thấy căng thẳng, luôn cảm thấy trong phòng có một phần hơi thở bí bách của Lục Dĩ Thừa.

Cô hít sâu một hơi, sau đó ổn định lại tâm trạng của mình, đặt bài tập xuống, bật đèn bàn lên.

15 phút sau....

"Nhất Nặc! Đừng có làm lâu quá, bài tập làm hoài cũng không xong đâu, ăn chút hoa quả đi." Lục lão gia bưng một đĩa hoa quả đã gọt sẵn đặt bên cạnh Cố Nhất Nặc.

Nửa giờ sau.....

"Nhất Nặc, nào, giải lao một chút, con nghe bài hát này đi, có phải là rất có cảm xúc không?"

45 phút sau....

"Nhất Nặc, đã làm 45 phút rồi, chúng ta đi xem tivi đi? Phim truyền hình này rất hay."

Cố Nhất Nặc nhìn mấy bài toán ở trước mặt còn chưa giải xong, tỏ ra có chút đau đầu.

"Ông, ông xem giúp con đề bài này đi, ông có thể giải giúp con được không?"

Lục lão gia liền đứng hình, nhìn trái nhìn phải, không nói một lời quay người đi xuống lầu.

Làm sao vậy? Cố Nhất Nặc mơ hồ.

5 phút sau, Lục lão gia cầm điện thoại đi đến trước mặt Cố Nhất Nặc, nói to vào điện thoại: "con giải bài tập này đi, Nhất Nặc đang gặp rắc rối!"

Cố Nhất Nặc đang loai hoai, ông đang tìm ai nhờ giúp đỡ vậy, vừa nhận lấy điện thoại cô liền nhìn thấy khuôn mặt của Lục Dĩ Thừa!