Editor: Ravine
Vương tổng quản sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, trong lòng cảm thấy vạn phần oan ức. Ông chỗ nào dám không chuẩn bị trà? Là Đỗ Ngọc Chương nói không cần, ông cũng không dám tiến vào. Nhưng ông nào dám cãi, chỉ lo ở ngoài cửa dập đầu nói,
“Là lão nô thất trách, liền đi làm luôn!”
Dứt lời, ông lại nhỏ giọng hỏi,
“Vạn tuế gia, Từ phi vẫn còn đang chờ ở bên ngoài Ngự Thư Phòng. Ngài ấy nói nãy có việc quên bẩm báo bệ hạ, vậy……”
“Đợi lát nữa rồi nói!”
Lý Quảng Ninh không kiên nhẫn ngắt lời ông ta, đôi mắt một khắc cũng không rời khỏi Đỗ Ngọc Chương,
“Trước tiên bưng trà nóng lại đây, rồi truyền thái y yết kiến!”
Dứt lời, hắn dùng trán cụng vào trán Đỗ Ngọc Chương, càng cảm thấy cảm thấy người trong l*иg ngực nóng như lửa đốt.
“Ngày thường đều là dáng vẻ yêu nghiệt, bây giờ đổ bệnh rồi, lại còn ra vẻ đáng thương như vậy. Lúc đầu nếu không phải ngươi cứ khăng khăng cố chấp, thà dùng trên dưới Đỗ gia cả trăm mạng người đổi lấy, trẫm tuyệt đối sẽ không để ngươi làm Tể tướng. Hà cớ gì cứ phải làm đến bước đường này?”
Đỗ Ngọc Chương run rẩy một trận. Dây tiết y mới vừa rồi bị cởi ra, cả nửa thân mình y còn lộ ra bên ngoài.
Căn phòng này kỳ thật ấm áp như xuân, nhưng y vẫn cảm thấy lạnh như cũ. Người nóng hừng hực đến mơ hồ, y chỉ biết dựa vào thân thể ấm áp trước mặt, quấn lấy Lý Quảng Ninh, co ro trong vòng tay của hoàng đế.
Lý Quảng Ninh thần sắc khẽ động, cúi đầu nhìn chăm chú khuôn mặt Đỗ Ngọc Chương. Hắn cởi long bào, ôm cả người Đỗ Ngọc Chương vào trong l*иg ngực, hôn vào tai y an ủi.
“Đừng sợ. Không sao đâu, ngoan……”
Lúc này, trà nóng cũng được đem lên. Lý Quảng Ninh nhận lấy, thử nhiệt độ trước, sau đó tự mình thổi một lát, rồi mới đút cho Đỗ Ngọc Chương. Vừa hay Đỗ Ngọc Chương cũng đã thanh tỉnh đôi chút, nhưng ánh mắt còn có chút mê mang. Y mở mắt, nhìn mọi thứ lung lay trước mắt mất một lúc mới nhận ra người trước mặt là Lý Quảng Ninh.
“Bệ hạ…… Người đã trở lại……”
“Trẫm đã trở lại. Ngọc Chương, trẫm mới vừa rồi suy nghĩ, cảm thấy ngươi không quá thích hợp lên triều làm quan. Chi bằng, ngươi liền lưu tại trong cung đi.”
Đỗ Ngọc Chương đôi mắt lập tức mở to. Sắc mặt y trắng bệch, môi run run, nhưng Lý Quảng Ninh lại giống như không thấy, thanh âm dửng dưng, thậm chí còn mang theo chút ôn nhu.
“Ngươi muốn cái gì? Chẳng qua cũng chỉ là vinh hoa phú quý. Ngươi ở lại, trẫm đều có thể ban thưởng cho ngươi.”
Lý Quảng Ninh nói rồi tiến sát vào Đỗ Ngọc Chương, đôi mắt chim ưng thâm thúy nhìn y chăm chú.
Đỗ Ngọc Chương trong lòng kinh hoàng, mồ hôi lạnh chảy từng đợt. Y biết, nếu lúc này cự tuyệt, Lý Quảng Ninh sẽ lại dùng những thủ đoạn đáng sợ trừng phạt y —— nhưng y sao có thể không cự tuyệt?
Vì bình định biên quan, y gần như đã hy sinh hết thảy! Gia tộc của y, phụ thân y, tôn nghiêm, trong sạch của y…… Mà giờ phút này, y chỉ còn cách thành công một bước nữa thôi……
“Bệ hạ……” Y thở hổn hển, thanh âm mỏng manh. Lý Quảng Ninh cúi sát vào, đầu lưỡi hôn lên vành tai Đỗ Ngọc Chương.
“Bộ dáng ngươi yêu nghiệt như vậy, càng nên lưu lại trong cung, lưu lại long sàng của trẫm. Lại cứ khăng khăng muốn làm cái gì Tể tướng, bình định cái gì biên quan. Quên mấy thứ này đi, trẫm ban ngươi vô tận vinh hoa phú quý, ngay cả trăm mạng nhân khẩu Đỗ gia, trẫm đều có thể đặc xá bọn họ. Thế nào?”
“Vi thần không muốn những thứ này.”
Lý Quảng Ninh dừng động tác. Hắn khẽ cười một tiếng,
“Quả nhiên là yêu nghiệt, miệng lưỡi lớn lắm. Nói đi, ngươi muốn cái gì?”
“Vi thần muốn, là thời điểm cùng Man Tử hòa đàm, làm đặc sứ tổng lĩnh toàn cục.”
Nét cười trên môi Lý Quảng Ninh ngưng lại. Hắn chậm rãi đứng dậy, từ trên cao nhìn chằm chằm vào gương mặt Đỗ Ngọc Chương.
“Đỗ Ngọc Chương, ngươi hạ quyết tâm, muốn đối kháng với trẫm đến cùng?”
“Vi thần không dám.”
“Ngươi không dám? Ngươi có cái gì không dám!”
Chén trà nóng hổi mới dâng lên kia trực tiếp tạt vào mặt Đỗ Ngọc Chương! Đỗ Ngọc Chương “a” một tiếng, còn chưa kịp lau nước trà dính đầy mặt đã bị người ném xuống đất. Chén trà vỡ tan tành trước mắt y, các mảnh vỡ văng tứ phía, cắt một đường dài dưới mắt y, nóng rát đau đớn.