Editor: Ravine
Gian sau của Ngự Thư Phòng, là một phòng ngủ nhỏ.
Đỗ Ngọc Chương biết, y nếu như thật sự nằm trên giường, Lý Quảng Ninh sau khi trở về nhất định sẽ không tha cho y. Thay vì lại bị người đó làm nhục một lần nữa, y tình nguyện đứng đựa Lý Quảng Ninh trở về.
Ai ngờ y trong lòng muốn vậy, mà thân mình sớm đã quá sức rồi. Đứng được một canh giờ, chân y đã trở nên mềm nhũn, cuối cùng chịu không nổi.
“Còn phải đợi bao lâu nữa……”
Đỗ Ngọc Chương hai tay chống vào mép bàn, cúi thấp đầu xuống. Bên tai y vù vù không ngừng, hoa mắt váng đầu, chờ thêm một lát, chỉ sợ thật sự không đứng được.
“Đỗ Khanh đây là đang đợi trẫm sao? Thế nhưng lại gấp gáp như vậy, mất chút thời gian đi đến tẩm cũng cũng không chịu được, lại nóng lòng chờ đợi ở Ngự Thư Phòng.”
Thẳng đến khi những lời này dán sát vào tai y, Đỗ Ngọc Chương mới sợ hãi cả kinh vội quay đầu nhìn lại. Lý Quảng Ninh đã ở sau lưng y, vòng cánh tay ôm y vào trong ngực.
Bốn mắt nhìn nhau, hô hấp đan xen. Đỗ Ngọc Chương nóng bừng, hai mắt mông lung mang theo hơi nước, dáng vẻ mờ mịt suy yếu đập vào mắt Lý Quảng Ninh, khiến trái tim hắn phút chốc lỡ nhịp.
“Quả nhiên là yêu nghiệt……”
Rõ ràng buổi sáng mới cùng y da thịt thân cận, giờ phút này trong lòng lại nổi lên một trận lửa nóng khó nhịn. Lý Quảng Ninh ánh mắt thâm thúy, cánh tay dùng sức, Đỗ Ngọc Chương liền đυ.ng vào người hắn. Lý Quảng Ninh cúi đầu hôn lên vành tai y, Đỗ Ngọc Chương nức nở một tiếng, thắt lưng càng mềm mại.
“Trẫm hỏi ngươi một câu. Đỗ Khanh, ngươi thân là mệnh quan triều đình, thế nhưng lại thân thể trần trụi trốn trong Ngự Thư Phòng của trẫm, là muốn làm cái gì?”
Rõ ràng y vẫn còn mặc tiết y (đồ lót), lại bị Lý Quảng Ninh nói là thân thể trần trụi. Đây chẳng qua chỉ là thủ đoạn hắn thường dùng để nhục nhã Đỗ Ngọc Chương —— nếu là lúc bình thường, hắn tất nhiên sẽ vừa thưởng thức vẻ mặt Đỗ Ngọc Chương cố nén nhịn sỉ nhục, vừa hành hạ tra tấn y mạnh mẽ hơn.
Nhưng lần này, Đỗ Ngọc Chương đã nóng đến không còn tỉnh táo, ngay cả tác phong thường ngày của mình y cũng không duy trì được. Nghe xong những lời này, y chỉ cảm thấy trong ngực đau xót, khóe mắt lại ươn ướt.
“Bệ hạ, thần không có……”
Đỗ Ngọc Chương theo bản năng biện giải,cố gắng thoát ra khỏi vòng ôm của hoàng đế. Nhưng y đứng cũng không vững, đôi tay mềm mại yếu ớt đẩy Lý Quảng Ninh ra, lại không giống như cự tuyệt, ngược lại giống như đang làm nũng.
Mà hành động này lại khiến hoàng đế vui vẻ.
Lý Quảng Ninh đem chuyện “dạy dỗ quy củ” vứt ra sau đầu, bàn tay khớp xương rõ ràng nhéo cằm Đỗ Ngọc Chương, từ từ nâng lên. Đỗ Ngọc Chương bị buộc phải ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt nghiền ngẫm của Lý Quảng Ninh.
“Hôm nay sao lại ngoan ngoãn như vậy? Nếu sớm biết điều như này, cũng không đến mức phải chịu bao nhiêu đau khổ.”
Ánh mắt của Lý Quảng Ninh dõi theo đường cong trên cổ Đỗ Ngọc Chương một đường xuống dưới, thẳng đến chỗ cảnh sắc tươi đẹp bên trong bị tiết y che lại. Ngón tay hắn khẽ động, dây buộc trên tiết y của Đỗ Ngọc Chương liền bị kéo ra.
Đỗ Ngọc Chương cảm giác được một đôi bàn tay to lớn ôm lấy eo y —— nhưng không hiểu sao, bàn tay người nọ trước giờ luôn ấm áp hữu lực, giờ phút này lại thực lạnh lẽo, khiến y rùng mình.
“Sao lại nóng thế này? Thật sự bệnh rồi?”
Lý Quảng Ninh phát giác thân thể Đỗ Ngọc Chương nóng lên. Hắn nhíu mày cúi đầu nhìn xuống, người nọ ánh mắt mê ly, hơi thở nhè nhẹ, dáng vẻ trông rất khó chịu.
Nếu hắn buông tay, chắc chắn người này sẽ ngã xuống. Lý Quảng Ninh giơ tay, gắt gao ôm chặt người vào lòng. Nghĩ đến việc mấy năm nay người này chưa từng dựa vào mình như vậy, Lý Quảng Ninh trong lòng nảy lên một trận rung động không nói nên lời. Hắn thì thầm bên tai Đỗ Ngọc Chương,
“Đỗ Khanh trước nay luôn bướng bỉnh không chịu dựa dẫm vào người khác. Đối với bệ hạ của ngươi cũng không chịu thuận theo —— Đỗ Khanh, cứ phải làm đến nông nỗi này ngươi mới biết được ai là chủ tử của ngươi, ngươi nên nghe lời ai sao?”
“Bệ hạ……”
“Nếu khó chịu quá, hãy dựa thật chặt vào trẫm.”
Lý Quảng Ninh cong đôi chân dài, ngồi ở trên giường, đặt Đỗ Ngọc Chương trong l*иg ngực. Thấy Đỗ Ngọc Chương môi khô nứt nẻ, hắn liền cầm tách trà trên bàn lên nhấp một ngụm.
Nước trà lạnh lẽo vừa vào miệng, Lý Quảng Ninh cau mày, quát ra phía ngoài cửa,
“Vương Lễ, ngươi làm việc như này sao? Đỗ Khanh ở chỗ này, các ngươi đến trà nóng điểm tâm cũng không biết hầu hạ sao?