Chương 34. Đỗ khanh, trẫm kêu ngươi đừng cử động…… Ngươi trốn cái gì?

Editor: Ravine

Đỗ Ngọc Chương bận rộn đến tận khuya mới trở về tướng phủ. Bên ngoài mưa phùn phiêu diêu, trên người y áo quần đơn bạc, lại dính nước mưa. Tuy rằng ngồi bên trong kiệu, y vẫn cảm thấy cái lạnh như ngấm vào xương tủy.

Lại không nghĩ rằng, vừa mới vào phòng, y còn chưa kịp cởϊ áσ choàng bên ngoài, đã bị người một phen đè lại ở trên cửa.

“Ư……”

Người nọ trên người nồng nặc mùi rượu. Nụ hôn của hắn pha chút rượu vừa mãnh liệt vừa vội vàng, Đỗ Ngọc Chương bị hắn ấn ở trên cửa, cơ thể suýt chút nữa mềm mại ngã xuống.

“Đỗ khanh……”

Một tiếng gọi, lại giống như tiếng sấm. Đỗ Ngọc Chương cũng nhận ra thân phận của người nọ ——

“Bệ hạ?!”

“Là trẫm.”

“Nửa đêm canh ba, bệ hạ sao lại ở chỗ này?”

“Trẫm đến xem Đỗ khanh của trẫm……”

Lý Quảng Ninh vòng tay qua eo y, hơi hơi chặt. Sau đó hắn dùng sức siết chặt, như thể muốn trực tiếp ép Đỗ Ngọc Chương vào trong xương thịt mình!

Đỗ Ngọc Chương bị bóp chặt đến mức khó thở. Đột nhiên, sau một hồi đất trời đảo lộn, Đỗ Ngọc Chương lúc này mới phát hiện bản thân bị ấn ở trên tường. Động tác của Lý Quảng Ninh rất thô bạo, có vẻ hơi mất kiểm soát. Một mùi rượu từ trên người hắn xộc vào mũi Đỗ Ngọc Chương.

“Bệ hạ?! Người uống say rồi?”

“Không được nhúc nhích.”

“Nhưng……”

“Trẫm kêu ngươi không được nhúc nhích! Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao?”

Đỗ Ngọc Chương vô cùng kinh hãi. Nhưng Lý Quảng Ninh nói “Không được nhúc nhích”, y lại nào dám nhúc nhích nửa phần? Hắn cứng đờ, trơ mắt nhìn Lý Quảng Ninh hôn hôn mặt y. Đột nhiên, Đỗ Ngọc Chương cảm giác trước mắt tối sầm lại, hóa ra là Lý Quảng Ninh cả người đè lên người y, nhìn y chăm chú.

Đôi mắt đen ấy như muốn nhìn thấu y, nhìn thấu trái tim y. Khuôn mặt Lý Quảng Ninh chậm rãi tiến tới gần, cắn cắn vành tai y. Từ lỗ tai truyền đến xúc cảm ấm áp, rồi lại nhói nhói, khiến Đỗ Ngọc Chương co rụt lại theo bản năng.

“Ngươi trốn cái gì?!”

Lý Quảng Ninh ngữ khí đột nhiên nghiêm khắc, mang theo ép buộc không thể nghi ngờ.

“Thần…… Thần bị ướt hết cả người. Sợ dính vào người bệ hạ, là đại bất kính.”

“Đúng vậy. Đỗ khanh, trên người ngươi thật lạnh……”

Tiếng thì thầm say sưa vang lên bên tai Đỗ Ngọc Chương.

“Nhưng trẫm hiện tại đang bị lửa nóng thiêu đốt. Đỗ khanh của trẫm nếu đã ướt lạnh như vậy, vừa đúng lúc dập tắt lửa cho trẫm.”

“Thần……”

“Ngoan, đừng nhúc nhích.”

Một câu “Ngoan, đừng nhúc nhích” này, giọng điệu của Lý Quảng Ninh thập phần triền miên. Nhưng động tác của hắn một chút cũng không có điểm thương tiếc, ngược lại còn rất mạnh mẽ!

Hàm răng sắc nhọn cào vào da thịt khiến Đỗ Ngọc Chương không nhịn được phát run. Y thật sự sợ hãi —— Lý Quảng Ninh một khi uống say, trước giờ lại càng thêm không để ý. Nếu hắn mà kích động lên…… Đỗ Ngọc Chương không dám tưởng hậu quả!

Kỳ lạ thay, Lý Quảng Ninh lại không hề di chuyển. Hắn đứng dậy nhìn chăm chú khuôn mặt Đỗ Ngọc Chương, một ngón tay lướt từ cổ họng lên đến cằm, và cuối cùng chạm vào môi y.

“Yêu nghiệt……”

“…… Bệ hạ?”

“Nghe nói buổi sáng hôm qua, ngươi ở Ngự Hoa Viên của trẫm, trực tiếp quở trách Từ phi.”

Sắc mặt Đỗ Ngọc Chương trong nháy mắt mất đi huyết sắc.

“Bệ hạ nửa đêm tới chơi, thì ra là để xả giận cho Từ phi sao?”

“Xả giận cho hắn? Hóa ra…… Đỗ khanh là nghĩ như vậy? A.”

Lý Quảng Ninh ánh mắt rũ xuống, chẳng hiểu sao cười rộ lên. Đôi mắt của hắn chưa từng rời khỏi gương mặt Đỗ Ngọc Chương.

“Trẫm nghe nói, Đỗ Ngọc Chương ngươi tuyên bố với Từ phi —— tẩm điện của trẫm, không phải ai cũng có thể tùy tiện bò vào.”

“……”

“Nói, có phải hay không?”