Chương 32. Yêu nghiệt Đỗ Ngọc Chương này, thật là làm ra vẻ

Editor: Ravine

Lý Quảng Ninh vội vã đi gặp Từ phi, một lời cũng không giải thích. Đỗ Ngọc Chương một mình ở trong tẩm điện, lại không dám nằm trên long sàng, mà là ngồi dưới đất, dựa vào chân giường.

Ngồi một lúc lâu, y vô tình ngủ thϊếp đi.

Khi tỉnh lại, ngọn nến trong đại sảnh vẫn còn đang lay động mờ ảo, bóng dáng của y lẻ loi mà kéo thật dài.

Màn đêm đã phủ. Lý Quảng Ninh một đêm này, đều không trở về.

“Vương tổng quản.”

“Đỗ đại nhân!”

“Bệ hạ khi nào trở lại……”

Hỏi được một nửa, Đỗ Ngọc Chương lắc lắc đầu. “Quên đi. Vương tổng quản, giúp ta chuẩn bị kiệu đi.”

Ra đến cửa tẩm điện, ngoài trời mưa nhẹ giăng kín. Đỗ Ngọc Chương dầm mưa trở lại trên xe ngựa, thân thể ướt lạnh thấu xương, trong ngực lập tức có chút khó chịu.

Đỗ Ngọc Chương lúc này mới đột nhiên kinh hãi phát giác —— lúc Lý Quảng Ninh đi gặp Từ phi, đã mang theo đơn thuốc của y đi, không trả lại cho y!

“Việc này…… Nếu như đòi từ bệ hạ, nhỡ đúng lúc tâm tình hắn không tốt, e rằng lại thêm một trận bão tố.”

Nghĩ đến Lý Quảng Ninh tàn khốc, trong lòng Đỗ Ngọc Chương thật căng thẳng. Hôm nay y đã trải qua quá nhiều, lại nghe nói bản thân khả năng không còn nhiều thời gian. Y chỉ muốn tìm một chỗ liếʍ láp miệng vết thương, không thể chịu đựng được sự bạo ngược của Lý Quảng Ninh nữa.

“Đỗ đại nhân, chúng ta đi đâu?”

“Đi……”

Đỗ Ngọc Chương đột nhiên dừng lại. Y phát hiện, chính mình dường như cũng không có chỗ để liếʍ vết thương. Cười khổ một chút, y dặn dò phu xe, “Đi quan nha đi.”

Tới quan nha rồi, Đỗ Ngọc Chương như thường lệ thắp một ngọn nến và bắt đầu xử lý công vụ. Lại là một đêm thức trắng, khi ánh hừng đông nổi lên, y nghe được một trận ồn ào.

“Đỗ đại nhân, ngài có ở trong không?”

“Ai vậy?”

Một quan viên không quen biết đi đến, mặt đầy tươi cười.

“Đỗ đại nhân thỉnh an! Ta là Lâm An, làm việc ở Thái Y Viện, phụ trách quản lý các loại thuốc trong cung. Hôm qua bệ hạ phân phó ta mang một ít dược liệu đến cho Đỗ đại nhân —— mau, mang vào cho Đỗ đại nhân!”

Lời còn chưa dứt, mấy tiểu thái giám đã bước vào với những bao thuốc được chuẩn bị sẵn.Mỗi một bao đều được gói trong giấy dầu, bọc gọn gàng, bên ngoài còn ghi chú rõ phương thuốc và phân lượng trong đó.

“Dựa theo phân phó của bệ hạ, đây đều là những dược liệu tốt nhất được lưu trữ trong Thái Y Viện. Đỗ đại nhân, trên đó có ghi ngày tháng, đúng giờ ngài hãy sai người đi sắc, thân thể ngài sẽ ổn ngay thôi!”

“Lâm tổng quản. Bệ hạ nếu đã phân phó ngươi điều chế thuốc, có đem đơn thuốc kia của ta cho ngươi không?”

“Có, có. Chỉ là mới vừa rồi khi ta phục mệnh bệ hạ, bệ hạ lại cất đơn thuốc đó đi rồi. Đỗ đại nhân, ngài cũng đừng có gấp —— bệ hạ nói, cần phải đảm bảo có các loại thảo mộc tốt nhất được giao cho ngài dưới dạng thuốc làm sẵn. Có những lời này của bệ hạ, ngài còn muốn đơn thuốc đó làm gì?”

……

Lâm An rời phủ tể tướng lên xe ngựa trở về hoàng cung. Lý Quảng Ninh thấy gã, không chút để ý hỏi,

"Thuốc đã được giao chưa?"

“Hồi bệ hạ, đều đã đưa đến quan nha của Đỗ đại nhân.”

“Quan nha? Trẫm không phải đã kêu ngươi đích thân đưa tận tay y sao?”

“Thần đúng là đã đưa đến tận tay Đỗ đại nhân. Đêm qua ta đi tới phủ Đỗ đại nhân, nghe nói ngài ấy còn chưa trở về. Sáng nay lại đi, mới biết được ngài ấy suốt cả đêm đều ở quan nha làm việc.”

“Gấp không chờ nổi nóng lòng muốn chuẩn bị cho lần hoà đàm đáng chết kia?” Lý Quảng Ninh mày nhăn lại, “Không phải nói bị bệnh sao? Mất công trẫm còn thương tiếc cho y, ít nhiều có chút lo lắng. Xem ra, nhiễm bệnh cái gì chứ, chẳng qua chỉ là chuyện bé xé ra to, tự chuốc lấy đau khổ!”

Lầm bầm lầu bầu đến đây, trong lòng hắn có chút không thoải mái. Không nhịn được hừ lạnh một tiếng,

“Thứ yêu nghiệt này là đang diễn cho trẫm xem! Đúng là chỉ tỏ vẻ!”