Editor: Ravine
“Ngươi quỳ xa như vậy làm gì?”
Thanh âm của Lý Quảng Ninh mang theo vẻ không hài lòng, “Trẫm kêu ngươi lại đây, ngươi không nghe thấy sao?”
Đỗ Ngọc Chương trầm mặc không nói, quỳ gối đi vài bước đến trước mặt Lý Quảng Ninh.
“Buổi lâm triều hôm nay, ngươi đã đi đâu?”
“Bẩm bệ hạ, thần đêm qua thân thể không được khoẻ, sáng nay có hơi buồn ngủ. Để lỡ buổi lâm triều, là lỗi của thần…… A!”
Đỗ Ngọc Chương mới nói được một nửa liền cảm thấy da đầu căng thẳng, ngay sau đó là đau đớn kịch liệt! Lý Quảng Ninh cứ như vậy mà túm tóc y, nhấc nửa người y lên, quăng ngã trên án thư!
“Đỗ Ngọc Chương, lá gan ngươi thật không nhỏ, còn dám khi quân?”
“Bệ hạ! Thần không có…… A! Bệ hạ…… Tha cho thần……”
Đỗ Ngọc Chương nức nở xin tha, nhưng nửa điểm tác dụng cũng không có
Lý Quảng Ninh phớt lờ lời van xin đầy thê thảm kia. Một tay khác của hắn dùng sức kéo quan phục của Đỗ Ngọc Chương, muốn chế ngự y.
【 lược 】(đoạn này là LQN xxoo với ĐNC nha)
“Yêu nghiệt……”
Cảm thán một tiếng, Lý Quảng Ninh đem cả bộ quan phục của Đỗ Ngọc Chương xé nát rồi vứt ra đất, phát ra một tiếng lách cách. Tiếng động khiến cho hắn chú ý. Cúi đầu nhìn xuống, là một tờ giấy ghi chép đang nằm trên mặt đất, bên cạnh là một lọ thuốc nhỏ.
Âm thanh đó là do lọ thuốc rơi xuống đất phát ra.
“Đây là cái gì?”
Lý Quảng Ninh cầm lọ thuốc lên, sau khi mở ra liền ngửi thấy mùi thuốc thơm nồng nặc.
“Đây là…… thuốc……”
“Là thuốc gì?”
“Là…… Là……”
—— đây là thuốc cứu mạng do Trịnh thái y cho. Nhưng Đỗ Ngọc Chương không muốn để Lý Quảng Ninh biết bệnh tình của mình, y sợ lại bị mắng là ra vẻ, ngược lại còn kích động hắn trừng phạt nhiều hơn.
Đỗ Ngọc Chương hơi do dự, Lý Quảng Ninh lập tức trầm mặt.
“Ô a…… Đau!”
Đỗ Ngọc Chương kêu lên một tiếng thê lương, ngón tay bấu thật chặt vào tấm chăn làm nó nhăn nhúm hết cả. Dùng lực quá sức, các đốt ngón tay cũng đã trắng xanh cả lên.
“Không chịu nói đúng không? Đỗ Ngọc Chương, ngươi thật to gan! Lại quên mất thân phận của mình là cái gì, có phải hay không? Ngay cả lời của trẫm cũng không thèm bỏ vào tai!”
Lý Quảng Ninh cười lạnh, “Vốn dĩ trẫm không muốn dùng đến cái này…… Nhưng hiện tại xem ra, trẫm cần phải lưu lại một dấu vết trên người ngươi, để cho ngươi biết ai mới là chủ tử của ngươi!”
Đỗ Ngọc Chương sợ tới mức cả người run lên —— y đương nhiên biết cái gọi là dấu vết là gì!
Đó là thuốc xăm do chính Lý Quảng Ninh điều chế, dùng trường châm (kim châm dài) đâm thủng vào máu thịt, lưu lại hoa văn vĩnh viễn không phai màu. Nhưng phương thức lưu lại dấu vết vĩnh viễn tươi đẹp bắt mắt này, lại phải khiến người chịu đau đến tâm can đều nứt ra thành từng mảnh!
Đỗ Ngọc Chương sợ tới mức hồn phi phách tán, nhưng Lý Quảng Ninh đã bắt đầu rồi. Mới đâm được một châm, Đỗ Ngọc Chương liền hét lên một tiếng,
“Bệ hạ tha cho thần…… Thần chịu không nổi…… A……”
(Thằng con rể mất nết, cút ngay 😠😠😡)
Đỗ Ngọc Chương đau đến sắc mặt trắng bệch. Cả người y mồ hôi tuôn ra như suối, nước mắt không ngừng tuôn rơi khiến tấm chăn bông lớn ướt đẫm.
Đúng lúc Đỗ Ngọc Chương cho rằng bản thân chắc chắn sẽ phải đau đến chết ở trên long sàng này, đau nhức phía sau đột nhiên ngừng lại.
Giọng nói của Lý Quảng Ninh vang lên bên tai, thanh âm trầm thấp khiến lỗ tai của y tê rần.
“Khóc cái gì?”
Trên mặt Đỗ Ngọc Chương đã tràn đầy nước mắt. Đôi mắt của y mất đi tiêu điểm, giống như một con thú non bị sa vào bẫy. Tay trái y cuộn thành nắm, vài đốt ngón tay bị nhét vào miệng, gặm cắn đến huyết nhục mơ hồ.
Cho dù như vậy, y vẫn không thể ngăn được run rẩy khắp người.
Lý Quảng Ninh cau mày nhìn người trong ngực. Đỗ Ngọc Chương nghiến răng nghiến lợi, không biết có phải do y cắn đầu lưỡi hay không mà có một dòng máu lẫn với nước miếng chảy ra từ khóe miệng.