Editor: Ravine
Đỗ Ngọc Chương cứng đờ người.
Ba năm này, y vẫn luôn không dám tới thăm phụ thân, chính là vì muốn lảng tránh đề tài này. Thẳng đến hôm nay, y đến cuối cùng cũng có thể biến ước nguyện của mấy thế hệ trong Đỗ thị thành hiện thực, những nỗ lực miệt mài của y trong suốt ba năm qua cuối cùng cũng có kết quả... Việc cùng Tây Man hoà đàm này, trải qua ngàn vạn hiểm trở, cuối cùng đã bắt đầu!
Nhưng Đỗ Ngọc Chương không nghĩ tới, kể cả chính mình mang đến tin tức này, thứ mà phụ thân để ý, vẫn là lý do vì sao ba năm trước y lại lựa chọn phản bội.
Giọng nói Đỗ Tuần đau đớn kịch liệt,
“Con là đứa con trai ưu tú nhất của ta, kế thừa lý tưởng của mấy thế hệ người Đỗ thị. Con biết tầm quan trọng của việc kế vị thánh quân —— nếu không phải là vị quân chủ tiến bộ nhất, tuyệt đối sẽ không đồng ý việc hòa đàm biên quan. Một vị quân vương tầm thường chỉ biết đón ý nói hùa theo bọn quan lại đại thần cùng dân chúng! Hắn thà hao phí cả trăm vạn mạng người, quanh năm suốt tháng chinh chiến, lại không hiểu rằng, chỉ có hoà đàm và thúc đẩy thương mại mới là con đường duy nhất để ổn định đất nước và duy trì sự ổn định lâu dài!” (
Tư tưởng thật tiến bộ (y), Thất hoàng tử có phải là công 8 k vậy, chứ t ngán ông công 9 quá :))
“……”
“Nếu ba năm trước đây kế hoạch của ta thành công, Thất hoàng tử liền sẽ là đương kim Thánh Thượng!”
Âm thanh của Đỗ Tuần chợt nghiêm khắc,
“Thất hoàng tử văn thao võ lược, không chỗ nào không thông. Quan trọng hơn cả, hắn hoàn toàn đồng ý với di huấn của tổ tiên Đỗ thị ta, hiểu rằng chỉ có thông qua hoà đàm và thúc đẩy thương mại, từng bước dung hợp văn hóa Tây Man và đồng hóa họ thành một với dân tộc Trung Nguyên chúng ta, mới có thể thực sự chấm dứt chiến sự biên quan! Nếu không, Tây Man thiếu lá trà và đồ sắt, bọn họ muốn tồn tại thì chỉ có thể tiếp tục cướp bóc, chiến tranh sẽ diễn ra không ngừng, bá tánh cùng quốc gia vĩnh viễn không bao giờ có được yên bình!”
“……”
“Chúng ta vốn đã nắm trong tay thắng lợi! Ngươi vì sao phải vội vã phi nước đại mấy chục dặm trong đêm tuyết rơi lạnh thấu, chạy về kinh thành mật báo cho Lý Quảng Ninh?”
“……”
“Ngươi vì sao lại ruồng bỏ lý tưởng của ngươi cùng phụ thân ngươi mà đi lựa chọn hắn? Đến tột cùng là vì cái gì, ngươi không tiếc mất đi căn cơ của toàn bộ Đỗ gia, cũng phải giữ lại Lý Quảng Ninh?”
“Con……” Đỗ Ngọc Chương gắt gao nắm chặt tay, móng tay bấu vào thịt non trong lòng bàn tay. Thanh âm của y bỗng mất tiếng,
“Quả thực, đương kim bệ hạ không tán thành hoà đàm, cũng không phải là người tốt nhất được chọn để thực hiện lý tưởng của Đỗ thị chúng ta. Nhưng……”
Đột nhiên một trận âm thanh thật nhỏ truyền đến, Đỗ Ngọc Chương im miệng. Hai người cùng nhìn ra phí ngoài cửa nhưng không thấy bóng người nào.
Chắc là có chuột.
Nhưng bị cắt ngang, Đỗ Ngọc Chương lại không có dũng khí nói tiếp.
“Ta có nghe được một số tin đồn, nói ngươi và Lý Quảng Ninh có quan hệ bất chính.”
Giọng nói của Đỗ Tuần vẫn bình đạm. Nhưng những lời này lại giống như sấm sét nổ vang trên đầu Đỗ Ngọc Chương! Đỗ Ngọc Chương thân mình run lên, sắc mặt tức khắc trắng bệch,
“Phụ thân! Người……”
“Có chuyện này sao?”
“Con……”
“Có người nói, địa vị và quyền thế hiện tại của ngươi đều là do dùng thân xác đổi lấy từ hắn. Ngay cả sự việc của Đỗ gia ta ba năm trước đây cho tới bây giờ vẫn chưa bị kết án tử hình, cũng là vì ngươi bán mình cho hắn. Ngọc Chương, ta hỏi ngươi, có việc này hay không?”
Đỗ Ngọc Chương gần như quỳ không nổi nữa, thân mình lung lay sắp đổ. Cho dù y có bị cả nghìn người tố cáo, y cũng có thể nhịn được, nhưng đây là phụ thân mà ykính trọng nhất…… Y thật không thể có thể chịu đựng được ánh mắt thất vọng và khinh thường của phụ thân!
“Cho nên, ngươi chọn Lý Quảng Ninh là bởi vì hắn dễ khống chế, càng có thể bị ngươi lợi dụng?”
Lại là một trận âm thanh sột sột soạt soạt vâng lên, lần này nghe có chút giống tiếng bước chân. Nhưng lúc này đây, cả hai cha con đều không hề để ý đến.