“Toàn thân đầy dấu vết như này, thật khiến người khác mở mang tầm mắt a.”
Lý Quảng Ninh trong lời nói mang theo ác ý, “Thượng triều mà cũng dám mang theo một thân đầy dấu vết như vậy ! Đỗ khanh, ngươi thật đúng là vô sỉ. Thật khiếm cho trẫm cũng mở rộng tầm mắt.”
Đỗ Ngọc Chương cắn chặt răng, sắc mặt tái nhợt.
Y đương nhiên không muốn mang theo này một thân dấu vết thượng triều, nhưng đêm hôm qua bị Lý Quảng Ninh cho gọi vào tẩm cung, giữ y lại cho đến lúc mặt trời mọc.. Y trong một đêm không kịp hồi phủ, còn có thể đi đâu rửa sạch dấu vết?
Nhưng y là tả thừa tướng, là trụ cột của triều đình, chỉ đạo chính sự toàn quốc, không thể không có mặt. Y cắn răng, chịu đựng đau đớn cùng suy yếu, mới coi như tạm chống đỡ được đến lúc hoàng đế bãi triều. Lúc hạ triều, y hoa mắt chóng mặt, cơ hồ không chống đỡ nổi.
Nhưng khi y mới bước vào nha môn công bộ liền nhận đến tin tức —— Hoà đàm đội ngũ sứ giả Man tộc bên phái sứ giả tới đã xuất phát, cơ hội ngàn năm có một hiện đang ở ngay trước mặt!
Mỗi năm chiến tranh ở biên quan đã hại bao nhiêu mạng người? Chiến sự liên miên, trong tương lai số người phải chết sẽ còn chồng chất. Vì cứu tính mạng những người này, Đỗ Ngọc Chương nhất định phải nắm được quyền chủ động hoà đàm trong tay.
Tâm tư của hắn, Lý Quảng Ninh cũng biết.
Cố tình, vị trí đặc sứ hoà đàm này, hắn vẫn chưa quyết định, chính là vẫn chưa định chọn ra người thích hợp.
Đỗ Ngọc Chương hiểu ý tứ của hắn. Lý Quảng Ninh, để y tự mình đưa tới cửa. Bởi vì trong lòng Lý Quảng Ninh rất rõ ràng, Đỗ Ngọc Chương vì chuyện này, sẵn sàng làm mọi thứ.
Chủ động đưa tới cửa, không chết cũng bị lột da. Tuy nói là đã hạ quyết tâm nhưng khi chuyện tới trước mắt, Đỗ Ngọc Chương vẫn không nhịn được mà run rẩy. Hắn có thể cảm giác được bàn tay Lý Quảng Ninh nhẹ nhàng vuốt ve ở sau lưng mình, tựa như con rắn độc đang muốn cắn đứt yết hầu của y.
Nhưng chạm vào yết hầu của y lại là một đôi môi mềm mại. Lý Quảng Ninh ở bên tai y nói nhỏ một câu:
“Vì quyền thế vinh hoa, Đỗ Khanh, ngươi lại có thể tắm rửa sạch sẽ tự dâng mình đến trước mặt trẫm. Trẫm thật sự tò mò, ngươi còn có cái gì không thể làm?”
“Bệ hạ……”
“Dù sao cũng khó trách. Có thể tự tay đem tính mạng của cha ruột đổi lấy vinh hoa phú quý của bản thân —— Đỗ Khanh, ngươi có làm ra loại hạ tiện hành vi gì trẫm đều sẽ không cảm thấy ngạc nhiên.”
“Bệ hạ!”
Đỗ Ngọc Chương trước mắt tối sầm, một mùi tanh ngọt xộc thẳng vào cổ họng. Y nuốt xuống vị máu, cắn răng nói,
“Thần là vì bệ hạ đăng cơ thuận lợi, mới bắt lấy tất cả những kẻ mưu nghịch. Thần làm tất cả đều là vì một lòng trung thành đối với bệ hạ …”
“Một lòng với trẫm?” Lý Quảng Ninh cười lạnh một tiếng, dùng sức bóp cằm Đỗ Ngọc Chương. Đỗ Ngọc Chương không khép được miệng, càng không thể nói chuyện.
“Nếu Đỗ Khanh đối với trẫm có lòng như vậy, trẫm đương nhiên cũng không thể phụ ngươi. Nào, hãy cho trẫm nhìn xem, ái khanh của trẫm đối với trẫm “một lòng trung thành” như thế nào.”
Lý Quảng Ninh kéo dài thanh âm, lại mang theo vài phần châm chọc. Một ngón tay lạnh lẽo vuốt dọc từ bả vai xuống đến thắt lưng của Đỗ Ngọc Chương. Động tác mềm nhẹ, phảng phất mang theo một chút thương tiếc. Nhưng Đỗ Ngọc Chương rất rõ ràng, Lý Quảng Ninh cơ bản không hề có chút thương hại nào đối với y.
Tiếc thương của hắn, chỉ dành cho vị hàn lâm tài tử bạch nguyệt quang Bạch Kiểu Nhiên kia - đó mới là người trên đầu quả tim thiên tử. Mà Đỗ Ngọc Chương y, chẳng qua chỉ là bùn đất mà quân vương tùy ý chà đạp, —— đến ngay cả vị nam phi Từ Yến Thu hành xử ngông cuồng ăn mặc lẳиɠ ɭơ trong hậu cung của Lý Quảng Ninh, y đại khái cũng không sánh bằng.
“Hôm nay ở trên triều, Đỗ Khanh cùng Bạch hàn lâm biện luận triều chính, dõng dạc hùng hồn. Trẫm lúc ấy nghĩ, nên cho những người đó đều nhìn xem Đỗ Khanh quyền cao chức trọng ở trong tẩm cung của trẫm có dáng vẻ yêu nghiệt nhường nào.”
“Bệ hạ!”
Đỗ Ngọc Chương mặt nhất thời trắng bệch, đôi tay nắm lấy cánh tay Lý Quảng Ninh, đầu ngón tay lạnh lẽo. Lý Quảng Ninh sắc mặt lập tức trở nên u ám.
“Sao nào, phụng dưỡng quân chủ, ngươi cảm thấy bị xúc phạm à? Nửa đêm chủ động cầu kiến trẫm, ngươi không phải tới cầu hoan với trẫm thì là tới làm cái gì? Hửm?”
“Thần tới cầu xin bệ hạ một phần ân điển…… A!”
Đỗ Ngọc Chương hét thảm một tiếng, quỳ gối trên mặt đất.
“ n điển? Đây chính là ân điển trẫm ban cho ngươi! Ngươi cho rằng Đỗ Ngọc Chương ngươi là thứ gì, cho đến hôm nay, ngươi còn có mặt mũi đến xin ta ban cho ân điển?!”