Editor: Ravine“Cả thiên hạ đều là của bệ hạ…… Bệ hạ muốn xử trí như thế nào…… đều do bệ hạ quyết định……”
“Nóihay lắm!”
Lý Quảng Ninh không biết lại bị chạm vào dây thần kinh nào, cất giọng cười ha hả,
“Thứ đồ vật không biết sống chết, nếu đã thích quỳ thì cứ quỳ đi! Để trẫm xem xem ngươi có thể quỳ được bao lâu!”
Thanh âm vừa dứt, hắn liền đem thánh chỉ trên án dùng sức quăng vào mặt Đỗ Ngọc Chương. Đỗ Ngọc Chương trốn không kịp, hốc mắt bị lề giấy xẹt qua, đôi mắt lập tức đỏ lên.
“Giờ mới biết khóc?…… Tránh ra, đừng cản đường trẫm và Từ phi!”
Lý Quảng Ninh nhướng mày đảo mắt, một chân đá sang, muốn đuổi y ra một bên. Nhưng Đỗ Ngọc Chương trước mắt mơ hồ, căn bản chưa kịp né tránh, ăn một phát đạp mạnh mẽ. Y ngay lập tức tái mặt, khí huyết bị kìm nén trước đó lại ập vào cổ họng. Cùng lúc này, cơn đau cố gắng nhịn xuống trước đó lại dâng lên, cả người y như muốn ngã nhào, nhưng trong lòng lại lạnh lẽo. Trước mắt y mông lung mờ mịt, mồ hôi lạnh thấm ướt tiết y, ngay cả máu sắp nôn ra trong cổ họng, cũng sắp không áp xuống nổi.
Lý Quảng Ninh dừng lại.
Mắt thấy người đang quỳ trên mặt đất mồ hôi lạnh đầy đầu, mặt tái nhợt như tờ giấy, ánh mắt tan rã, trái tim Lý Quảng Ninh đột nhiên co lại, có chút hoảng hốt.
—— chẳng qua chỉ là một cú đá, Đỗ Ngọc Chương sao lại có phản ứng lớn như vậy?
—— nhưng ngày thường, hắn xuống tay thậm chí còn nặng hơn lần này, người nọ cũng đều chịu được, cũng không xảy ra hậu quả gì a……
Hắn có chút do dự, tựa hồ muốn cúi đầu nhìn xem tình huống của Đỗ Ngọc Chương. Từ phi đột nhiên nép vào l*иg ngực hắn, nhỏ giọng nói,
“Bệ hạ, hay là người đi xem Đỗ thừa tướng đi. Nô tỳ chỉ là một phi tử, Đỗ thừa tướng mới là thần tử được bệ hạ coi trọng, lại có công phò tá bệ hạ, xứng đáng nhận được đãi ngộ khác biệt của bệ hạ. Việc cùng man di hoà đàm còn phải nhờ y lo liệu.”
Mấy câu nói này, nhìn qua thì có vẻ rất có lý có tình, nhưng từng câu lại đánh trúng vào chỗ đau của Lý Quảng Ninh!
Điều hắn hận nhất chính là Đỗ Ngọc Chương ỷ vào năm đó đã cứu hắn một mạng, không an phận hầu hạ hắn, ngược lại một lòng chỉ muốn cùng mọi rợ hoà đàm! Hiện tại, người này càng ngày càng không nghe lời, cho dù có dạy dỗ y đến liên tục xin tha, một khi đã khoác lên quan phục, y vẫn thanh thanh lãnh lãnh như cũ, giống như trở mặt liền không nhận người quen!
Trong lòng người nọ, Lý Quảng Ninh hắn chẳng qua cũng chỉ là quân chủ, mà không phải phu quân của y! Cho dù thị tẩm chẳng qua cũng chỉ là vì quan chức nên y không thể không giao dịch! Mặc cho bản thân có dùng thủ đoạn như thế nào, người này nửa phần cảm động cũng không có, ngay cả những khi hoan ái cũng không nhìn thấy nửa điểm thật lòng!
Một cỗ tà hỏa dần thiêu đốt trái tim hắn.