Editor: Ravine Ngọc Chương nuốt xuống nước mắt và cỗ tanh ngọt trong cổ họng , cười thảm một tiếng.
“Thần, không thể từ quan.”
“Đỗ Ngọc Chương!”
Lý Quảng Ninh gương mặt vặn vẹo, trướng đến đỏ au,
“Ngươi thật sự nghĩ kỹ rồi?”
“Thần đã sớm nghĩ kỹ rồi.”
“Hay! Hay cho ngươi Đỗ Ngọc Chương!”
Lý Quảng Ninh đột nhiên buông tay, Đỗ Ngọc Chương không kịp phản ứng, mất cân bằng liền ngã trên mặt đất. Lý Quảng Ninh tiếp tục gầm lên trong cơn nóng giận lôi đình,
“Đỗ Ngọc Chương, ngươi được lắm! Ngươi muốn làm hòa đàm ngự sứ với Man tử phải không? Trẫm cho ngươi! Hay cho cái thần thử trung thành, hay cho cái tuân thủ bổn phận, hay cho cái không quên thân phận của mình! Ngươi là cái thân phận gì? Ngươi cho rằng ngươi là cái thân phận gì! Đó là thân phận trẫm ban cho ngươi! Trẫm muốn ngươi là cái thân phận gì, ngươi mới là cái thân phận đó!”
Xả xong một hồi long uy, Lý Quảng Ninh quay người ngồi xuống —— tức giận còn chưa tiêu, ngay cả long ỷ cũng bị trấn động đến bộp mộ tiếng.
Hắn túm một cây ngự bút châu phê, lại rống lên một tiếng, “Từ Yến Thu, mài mực!”
Từ Yến Thu đứng dậy mài mực, trong lòng lại không nhịn được mắng,
Hắn ta mới vừa rồi phô trương phong tình cả nửa ngày mới coi là cọ được đến vòng tay hoàng đế. Vốn tưởng rằng việc cầu sủng trước mặt bệ hạ rốt cuộc cũng có hy vọng. Nhưng ai ngờ bệ hạ đột nhiên phát hỏa lớn như vậy! Đều do cái tên yêu nghiệt Đỗ Ngọc Chương kia! Bằng không, hắn ta đã sớm bò lên được long sàng, thành phi tần được sủng ái nhất hậu cung!
Nếu như một ngày nào đó Đỗ Ngọc Chương thất sủng, hắn ta tuyệt không sẽ bỏ cho qua y! Nhất định phải khiến y chết ở trong tay chính mình mới có thể giải trừ bao nhiêu năm oán hận trơ mắt nhìn hắn bá chiếm ân sủng đế vương!
Từ Yến Thu hận đến nghiến răng, lại không dám biểu lộ. Mài mực xong, hắn ta đứng một bên nhìn chữ viết Lý Quảng Ninh như rồng bay phượng múa, soạn ra một đạo thánh chỉ.
Hắn ta đảo qua nội dung trên thánh chỉ, đôi mắt đột nhiên mở lớn!
—— Vụ án Đỗ thị mưu nghịch kéo dài đã ba năm, bởi vì Đỗ Ngọc Chương quyền thế ngập trời, vẫn luôn không thể có kết luận chính xác. Người người đều biết đây là bệ hạ thiên vị, cũng không ai dám nhiều lời. Vậy mà trong nháy mắt liền thay đổi bất ngờ, bệ hạ đây là muốn đem bọn họ ra chém hết sao?
—— chẳng lẽ Đỗ Ngọc Chương, thật sự sẽ thất sủng sao?
—— nếu như yêu nghiệt này thật sự thất sủng, Từ Yến Thu hắn, chẳng phải là có thể thượng vị rồi sao!
Từ Yến Thu trong lòng tính toán còn chưa xong, bên kia Lý Quảng Ninh đã dùng sức quăng thánh chỉ ra ngay trước mặt Đỗ Ngọc Chương.
“Nếu ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, muốn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận “thần tử” của ngươi! Vậy được! Trẫm khiến cho ngươi cơ hội tha hồ tận trung với trẫm! Đến lúc đó, ngươi đừng có quỳ gối cầu xin trẫm khai ân, cầu xin trẫm cho ngươi ân điển gì!”
Hung hăn quăng thánh chỉ trên mặt đất, Lý Quảng Ninh vẫn chưa tiêu giận. Hắn đột nhiên đề bút, lại rồng bay phượng múa viết xuống một đạo thánh chỉ, rồi dùng sức gạt nó sang một bên.
…… Hoà đàm ngự sứ? Đây là uỷ dụ?
Từ Yến Thu còn chưa kịp thấy rõ nội dung trên thánh chỉ, Lý Quảng Ninh đã vươn tay ra ôm hắn ta vào trong l*иg ngực. Từ Yến Thu vui mừng khôn xiết, vội ưm một tiếng, ngồi trên đùi Lý Quảng Ninh.
“Ái phi, là quỳ trên mặt đất thoải mái, hay là ngồi trên đùi trẫm thoải mái?”
“Bệ hạ……”
Mông thịt Từ Yến Thu không ngừng cọ trên đùi hoàng đế, còn vặn vẹo eo, cố gắng tỏ ra quyến rũ.
Đỗ Ngọc Chương rũ mắt xuống, v ẫn không ngăn được tiếng cười khúc khích ái muội của Từ Yến Thu truyền thẳng vào tai y. Y thậm chí có thể nghe được tiếng sột soạt của y phục hai người cọ xát vào nhau.
—— chẳng lẽ Lý Quảng Ninh muốn ở trước mặt y, cùng Từ Yến Thu khanh khanh ta ta?
Đỗ Ngọc Chương cắn môi đến huyết nhục mơ hồ. Giọng nói trầm ấm của Lý Quảng Ninh vẫn xuyên vào lỗ tai y.
“Xem ra ái phi thực hiểu phong tình, biết ngồi trên đùi trẫm thoải mái.”
Tiếng cười của Từ Yến Thu cực kỳ quyến rũ. Lý Quảng Ninh càng nói càng mang theo ác ý, không ngừng đâm thẳng vào trái tim Đỗ Ngọc Chương.
“Thế nhưng lại có kẻ cố tình không biết sống chết, thích quỳ trên mặt đất! Ái phi, ngươi nói loại người này, nên xử trí như thế nào?”