Editor: Ravine“Thần tại sao…..phải ở trước mặt bệ hạ…… cầu xin sủng hạnh?”
Đỗ Ngọc Chương giống như bị sét đánh, chỉ có thể lẩm bẩm lặp đi lặp lại câu hỏi của Lý Quảng Ninh.
“Nếu không phải vậy, lúc trẫm đưa ra đề nghị lâm hạnh ngươi, ngươi vì sao lại vui vẻ đáp ứng ta như vậy? Trẫm năm đó nói rằng ngươi nếu muốn vào triều làm quan, nhất định phải đem cả gia tộc ngươi nhốt vào thiên lao, ngươi cũng đồng ý…… Trẫm chẳng qua chỉ là không muốn để ngươi vào triều, mới bảo ngươi giao thân thể mình cho trẫm! Trẫm thật sự không nghĩ tới, ngươi cư nhiên không chút do dự liền thoát y —— ngươi nói xem có phải ngươi có phải là loại đê tiện bẩm sinh hay không?”
Đỗ Ngọc Chương đầu óc ầm một tiếng. Nhưng Lý Quảng Ninh vẫn tiếp tục,
“Ta vốn tưởng rằng, ngươi tốt xấu gì cũng là con nhà thế gia đọc sách thánh hiền, làm thị thư lang của ta! Vậy mà ngươi lại tuyệt đối không chịu đáp ứng điều kiện này —— Đỗ Ngọc Chương, ta thật không dám tin! Ngươi thế nhưng lại đê tiện như vậy, bất luận kẻ nào muốn thân thể của ngươi, ngươi đều sẽ ngoan ngoãn dâng lên! Trẫm mấy năm trước đúng là đã nhìn lầm ngươi rồi!”
Từng câu từng chữ này giống như những chiếc răng nanh sắc nhọn đâm nát trái tim Đỗ Ngọc Chương, đưa chất độc lan khắp tứ chi y. Dù có là kim đâm rìu đυ.c cũng không sánh bằng đau đớn trong lòng y lúc này! Đỗ Ngọc Chương không quỳ nổi nữa, y gấp gáp thở hổn hển, thanh âm run rẩy,
“Thần…… Thần không hề tùy tiện theo ai…… Thần chỉ cho bệ hạ…… Thần căn bản sẽ không nguyện ý cùng người khác…… có quan hệ xá© ŧᏂịŧ a!”
“Đúng vậy! Người khác làm sao có thể đáp ứng được yêu cầu của Đỗ Khanh! Ngươi đương nhiên muốn được giá lớn, chỉ bán cho người cho ngươi nhiều lợi lộc nhất! Có phải thế không?”
Lý Quảng Ninh bật cười lớn,
“Năm đó khi trẫm còn là thái tử, sao không thấy ngươi tới hiến thân? Nói cho cùng, ngươi nguyện ý dâng thân thể cho trẫm, chẳng qua là coi trọng này một thân hoàng bào này! Hiện tại là trẫm ngồi trên ngôi vị hoàng đế này, ngươi liền hiến thân cho trẫm; chỉ sợ nếu năm đó Thất hoàng đệ thay thế trẫm, chiếm được hoàng vị, ngươi cũng sẽ vẫy đuôi lấy lòng với hắn! Ngươi đúng thật là đồ đê tiện!”
“Bệ hạ, thần tuyệt đối sẽ không ……”
“Câm cái miệng của ngươi lại!”
Lý Quảng Ninh vô cùng tức giận. Hai ngón tay hắn hung hăng véo má Đỗ Ngọc Chương đến biến dạng. Đỗ Ngọc Chương nước mắt lưng tròng, chỉ có thể giãy dụa “a a ô ô”, lại không cách nào nói chuyện.
“Chuyện tới hôm nay, ngươi còn cho rằng ta thật sự sẽ tin ngươi hay sao! Nếu ngươi thật sự để ý trẫm…… Vậy trẫm cho ngươi một cơ hội cuối cùng - Từ chức nhập cung!”
Đỗ Ngọc Chương hai mắt mở lớn. Qua làn nước mắt, gương mặt của nam nhân quen thuộc nhất bỗng trở nên thật xa lạ.
Lý Quảng Ninh đột nhiên buông tay. Đỗ Ngọc Chương lại ngã xuống đất. Lý Quảng Ninh dùng sức quá mạnh, xé rách da thịt mềm mại trên má y đến mức da thịt tung tóe, một sợi nước bọt trộn với tơ máu theo khóe môi chảy xuống. Trên gương mặt trắng nõn của y cũng lưu lại hai vết ứ máu thật sâu.
“Đỗ Ngọc Chương, trẫm chỉ cần một câu của ngươi —— ngươi có nhập cung hay không!”