Khi Đỗ Ngọc Chương bước vào Ngự Thư Phòng, đương kim thánh thượng Lý Quảng Ninh đang ngồi sau long án, trước mặt là một chồng tấu chương dày cộm.
“Vi thần Đỗ Ngọc Chương, khấu kiến bệ hạ.”
Bên ngoài trời rất lạnh, bên trong Ngự Thư Phòng lại ấm áp như xuân. Một đóa ngọc lan lớn được đặt ở một góc trên thư án đang tỏa mùi hương thơm ngát, hương hoa ngọt lịm bay khắp gian phòng.
Trong căn phòng khiến lòng người thoải mái như vậy, Đỗ Ngọc Chương lại phảng phất như đang ở trong động băng. Nhưng hắn không thể không mở miệng.
“Bệ hạ, vi thần……”
“Ai cho phép nhà ngươi nói chuyện?”
Lý Quảng Ninh đột nhiên quát lớn một tiếng, tựa như tiếng sấm nổ vang trên đầu Đỗ Ngọc Chương. Thân mình y run lên, ngẩng mặt lên nhìn, đôi mày tuấn lãng của Lý Quảng Ninh lộ ra một tia hung bạo. Khóe môi hắn khẽ nhếch lên một chút, chiếc bút ngự tấu chương treo giữa các ngón tay.
“Không nghe lời như vậy, xem ra, lại muốn để ta xăm thêm một đóa thược dược ở trên người ngươi?”
Thanh âm không lớn, ngữ điệu cũng rất bình thường. Nhưng một câu này vào tai, lại khiến Đỗ Ngọc Chương rùng mình một cái, lông tơ cả người đều dựng hết lên.
Người người đều biết đương kim hoàng đế giỏi hội họa, đặc biệt là vẽ hoa thược dược vô cùng quyến rũ. Mà nào có ai hay, tác phẩm cả đời này hắn ưng ý nhất, lại là bông hoa thược dược hắn vẽ trên người Đỗ Ngọc Chương? Lại không ai biết rằng, người hưởng hết ân sủng của hoàng đế ở trong mắt người ngoài - quyền khuynh triều dã Đỗ đại nhân, thực chất chỉ là một thứ đồ chơi tùy ý đẽo gọt của Bệ hạ?
Trên lưng y có một bức tranh hoa thược dược, từng bút từng nét, từng châm từng rạch… đều là do Lý Quảng Ninh đích thân lưu lại! Suốt ba ngày liền, y bị người này nhốt ở tẩm điện, khóc đến chết lặng, nhưng cũng không đổi được một tia thương hại từ người kia. Trong ba ngày đó, y vật vã trằn trọc, suýt chút nữa còn cho rằng chính mình sẽ không thể sống sót ra khỏi tẩm điện của người đó.
Trước khi bước vào tẩm điện, y vẫn là một Đỗ Ngọc Chương áo trắng phong lưu rất có khí cốt. Bước ra khỏi cửa điện, ban ngày y vẫn là vị tả thừa tướng quyền khuynh triều dã, nhưng ban đêm…
Nếu không phải cuộc hội đàm với giặc Man sắp diễn ra, mà lý tưởng cả đời của y là giữ gìn hòa bình nơi biên giới, y sao có thể nguyện ý chủ động tới bái kiến vị đế vương khiến người khϊếp đảm này?
“Bệ hạ, vi thần thỉnh lệnh……”
Đỗ Ngọc Chương vừa mới mở miệng, lại thấy Lý Quảng Ninh vơ lấy cái giá cắm nến trước mắt quăng vào đầu y! Đỗ Ngọc Chương nhanh chóng nâng tay lên che chắn, khó khăn lắm đỡ được cái giá nến không bay thẳng vào mặt. Nhưng giọt nến nóng bỏng trực tiếp rơi vào tay y, trong chốc lát biến thành một chuỗi bỏng rộp.
“A!”
Vết bỏng rộp trên tay y lên càng lúc càng phình lớn, đau đớn như thiêu đốt. Lý Quảng Ninh đứng lên, hai tay chống trên án thư, thành một cái bóng che khuất người y.
“Trẫm kêu ngươi câm miệng! Sao vậy, ngươi nghe không hiểu à? Nếu đã nghe không hiểu, trẫm phải hảo hảo giáo dạy dỗ ngươi một trận, cho ngươi biết thế nào gọi là miệng vàng lời ngọc!”
Dứt lời, hắn dùng sức quét mạnh, chồng tấu chương cao ngất tất cả bị quét rơi hết xuống đất. Đĩa đựng chu sa cũng bị xô đổ, chu sa đỏ như máu từng giọt từng giọt chảy xuống án thư. Đỗ Ngọc Chương chỉ thấy bàn tay to bằng cái kìm sắt của hắn hướng về phía mặt mình, theo bản năng tránh mặt đi, khiến hắn vồ hụt. Nhưng trong lòng y không cảm thấy có nửa phần may mắn, ngược lại là lạnh lẽo thấu xương.
Y biết, với tính cách của Lý Quảng Ninh, nhìn thấy chính mình thế mà lại dám tránh, chắc chắn sẽ không chịu buông tha y!
Quả nhiên, một tiếng rống âm ngoan tận xương truyền vào trong tai,
“Còn dám tránh? Ngươi có phải là hoàn toàn chán sống rồi đúng không?”
Lời còn chưa dứt, Đỗ Ngọc Chương đã bị hắn túm chặt tóc đen kéo mạnh về hướng thư án. Lý Quảng Ninh sức lực to khỏe, phảng phất như muốn nhấc cả da đầu y lên. Đỗ Ngọc Chương đau đến nức nở một tiếng. Nhưng Lý Quảng Ninh một chút thương hại cũng không có, hắn dùng sức một quăng mạnh, trước mắt Đỗ Ngọc Chương trời đất đảo lộn, trực tiếp bị đè ở trên án thư.
Khuôn mặt y đối diện với cái đĩa chu sa bị lật úp, trước mắt nhìn thấy một mảng màu đỏ ghê người. Bên tai roẹt một tiếng, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Kiện quan bào của y đã bị Lý Quảng Ninh từ sau lưng xé thành hai nửa.