"Huyền Cảnh bái kiến đại tiểu thư." Nữ tử đang mặc một thân áo dài đen, sắc mặt lạnh như băng, cúi thấp đầu mà nói.
"Cảnh nhi? " Cẩm Tố nhìn Huyền Cảnh một cách khó tin, cảnh tượng này, thấy thế nào cũng đều giống như ba năm trước, chính mình đáp ứng đến vương phủ lúc trước, Huyền Cảnh đầu tiên gặp mặt mình là bộ dạng này?
"Đại tiểu thư có gì phân phó ? " Huyền Cảnh đáy lòng có hơi kinh ngạc, chủ tử nói đại tiểu thư đối với bất kỳ người nào đều rất xa cách, thấy thế nào lại không giống?
"Cảnh nhi, ngươi... " Không chết ? Không chỉ có Cảnh nhi không chết , ngay cả mình cũng chưa chết ?
" Ta, ta còn chưa có gả ? "
"Đại tiểu thư, ngài không có sao chứ ?" Huyền Cảnh không nghĩ tới, Cẩm Tố lại sẽ hỏi ra vấn đề như vậy, thấy nàng bộ dạng lại không giống như là hay nói giỡn, liền trả lời : " Đại tiểu thư còn chưa gả, ngày tốt là vào ba ngày sau."
Ba ngày sau? Hết thảy, vậy mà có thể một lần nữa lựa chọn ư ?
" Cảnh nhi. " Cẩm Tố đem Huyền Cảnh ôm lấy, nhịn không được khóc lên :
"Cảnh nhi, ngươi vẫn còn, thật tốt, thật tốt."
Kiếp trước, Huyền Cảnh mặc dù là Cẩm Mộ Thần phái tới giám thị chính mình, nhưng cuối cùng, lại bởi vì chính mình mà chết. Ở kiếp này, nàng sẽ không gả, sẽ không mơ hồ làm quân cờ của Cẩm Mộ Thần, hại người hại mình .
"Đại tiểu thư, ngài thật sự không có chuyện gì sao? " Huyền Cảnh bản năng muốn đẩy Cẩm Tố ra, với tư cách sát thủ, là không được phép gần gũi với người khác. Nhưng mà, trên vai truyền đến cảm giác ẩm ướt, Huyền Cảnh vẫn là cứng rắn mà nhịn xuống, cứng ngắc mà đứng đấy.
"Ta không sao, chẳng qua là, nhìn thấy người thật phấn khích." Cẩm Tố buông Huyền Cảnh ra, cũng hiểu được chính mình đã quá kích động. Từ phía Huyền Cảnh mà nhìn, các nàng lúc này mới lần thứ nhất gặp mặt nhau.
" Ơ, đang khóc à. " Nữ tử dùng sức mà đẩy cửa sân ra, như thể là có nơi không người mà vung , cửa sân bị đẩy được qua lại kẽo kẹt kẽo kẹt mà lắc lư vài lần.
"Như thế nào, vui đến phát khóc? " Cẩm Tố nhìn nữ tử trước sân, khuôn mặt trắng nõn có vẻ hồng hào, thoạt nhìn kiều mị động lòng người, đúng là Cẩm Ngọc, nữ nhi Cẩm Mộ Thần nâng niu trên lòng bàn tay.
"Đúng nha, thật sự là rất vui, không nghĩ tới, nữ nhi phụ thân thương yêu nhất vẫn là Cẩm Tố ta, muội muội, thứ lỗi ta không giúp ngươi được. Bất quá, ngươi yên tâm, ba ngày sau tỷ tỷ làm Vương phi, nhất định sẽ chiếu cố muội muội. "
" Ngươi...Ngươi, ngươi là gì? Cũng có tư cách tới chiếu cố ta? " Cẩm Ngọc từ nhỏ liền ở phía trên áp đảo Cẩm Tố, người trong phủ càng là đối với nàng ngoan ngoãn phục tùng, dưỡng nàng thành tính tình cao ngạo, đâu có thể chịu đựng được những lời này của Cẩm Tố.
"Muội muội , vả vào miệng cũg cần phải sạch chút, tỷ tỷ ta thế nhưng tương lai là Vương phi, nếu như ngươi không kính trọng, ta sẽ trị tội ngươi ah . " Cẩm Tố mỉm cười, tuy trước đây không thường cười, nhưng khi cười rộ lên cũng đặc biệt xinh đẹp.
Xinh đẹp loại này, ở trong mắt Cẩm Ngọc, lại biến thành chướng mắt . Nàng căn bản không cách nào tưởng tượng, một người bị dẫm đạp trên mặt đất, lại sắp dẫm đạp trên đầu của nàng.
"Ngươi sẽ không trở thành Vương phi, ta quyết không cho phép. " Cẩm Ngọc mỗi chữ mỗi câu mà nói, vì cái gì không thể là mình, coi như là trở thành Vương phi cao cao tại thượng, người kia cũng nhất định phải là mình.
"Không có khả năng, người phụ thân thương yêu là ta, cho nên, người gả vào vương phủ cũng sẽ là ta." Cẩm Tố đột nhiên nghĩ đến, nếu như Cẩm Mộ Thần phát hiện, người gả vào vương phủ người là Cẩm Ngọc mà nói, mặt sẽ không tức giận?
Ác ý mà nghĩ tới, Cẩm Tố nghĩ đến kiếp trước chính mình bởi vì Cẩm Ngọc lần này ồn ào, cho rằng Cẩm Mộ Thần thật sự yêu thương chính mình, cảm động đến che ổ chăn khóc khóc cười cười nhiều lần.
"Ta sẽ khiến cho phụ thân thay đổi chủ ý, nhất định sẽ. " Cẩm Ngọc nói xong, liền chạy ra khỏi sân nhỏ .