Tiểu nhị đi theo bên trái Cẩm Tố, đáp : " Khe Thủy Vân là chưởng quầy đem phòng của bà chủ ngài một lần nữa tu sửa , vừa vặn đằng sau có một hồ , liền gọi khe Thủy Vân . "
" Ngươi nói cái gì ? Tằng Dương đem gian phòng của ta tu sửa ? " Cẩm Tố nắm cổ áo tiểu nhị lên hỏi .
"Vâng , vâng . "
"Chết tiệt , ai kêu hắn đυ.ng đến gian phòng ta đâu? " Cẩm Tố nhíu mày , trong phòng , có bức họa bát trận Hàn Khải lưu lại , đây chính là thứ đồ vật so với mạng hắn còn quan trọng hơn. Hơn nữa , giá trị cũng xác thực không rẻ . Nếu như ném đi , nếu như ném đi ...
Cẩm Tố căn bản không cách nào tưởng tượng , bước nhanh đến hướng khe Thủy Vân. Bởi vì tu sửa , cửa phòng điều chỉnh sang hướng khác , vốn là hướng trực tiếp có thể dẫn tới Đông Các , nhưng bây giờ là hướng mặt hồ .
" Tằng Dương. " Cẩm Tố tiến vào gian phòng hầu như hoàn toàn thay đổi của mình, hô. Tằng Dương đang ở trong phòng , A Liên vừa ăn cơm , hắn liền giúp nàng lấy nước súc miệng . Nghe được âm thanh Cẩm Tố , tay run lên , nước trong chén đều văng ra bên ngoài. Vội vàng đi ra ngoài cửa , gần như rơi nước mắt : "Bà chủ , ngài đã trở về . "
"Đồ vật bên trong phòng ta ngươi đưa tới nơi nào vậy ? " Vào lúc này, Cẩm Tố rốt cuộc chẳng quan tâm đến trái tim mong manh như thủy tinh của Tằng Dương. Một lòng chỉ nghĩ đến bức hoạ đã đi đâu ?
" Phòng của ngài . " Tằng Dương vốn là tâm tình ủy khuất , thoáng cái bị vẻ mặt nghiêm túc của Cẩm Tố làm cho chẹn họng lại , sững sờ mà chỉ chỉ phía khe Thủy Vân .
Cẩm Tố không nói hai lời , nhấc chân liền đi hướng trong phòng mình. Theo như lời Tằng Dương nói , gian phòng tuy là sáng sủa rực rỡ hẳn lên , nhưng mà thứ vốn là tồn tại lại giống nhau không ít . Cẩm Tố cuối cùng yên tâm , lúc này mới nhìn về phía Tằng Dương, lại trở nên đạm mạc như lúc ban đầu :
" A Liên thế nào rồi ? "
Không đề cập tới khá tốt , nhắc tới , cảm xúc Tằng Dương vừa bị nghẹn lúc nãy, tâm tình lập tức lại dâng lên , con mắt hồng hồng mà nói : " Càng ngày càng hư nhược rồi , hiện tại chỉ có thể nằm ở trên giường , vừa mới bắt đầu còn có thể đi vài bước , hiện tại đã hoàn toàn không nhúc nhích được . "
" Mang ta đi xem . " Cẩm Tố thầm trách mình chủ quan , rõ ràng biết rõ A Liên thân thể suy yếu , lại lâu như vậy không có trở về .
Một chiếc giường nhỏ , chính giữa nằm một nữ tử nhỏ bé và yếu ớt , sắc mặt tái nhợt , đôi má đã hãm sâu . Đang đắp chăn , nếu không phải nhìn kỹ , căn bản nhìn không ra như là có người nằm . Cẩm Tố tiến lên , đem tay A Liên tay cầm ra , kỹ càng mà bắt mạch . Bàn tay nữ tử lạnh đến đáng sợ , thậm chí , nếu không phải nàng mở to mắt, mang theo hơi thở hơi nông thì đều cho rằng nàng đã chết. Vì thế , Tằng Dương đã từng mấy lần từ trong mộng bừng tỉnh , sợ nàng đã không tại .
"Bà chủ , vất vả cho ngài rồi , trở về giúp ta xem bệnh . " A Liên nhẹ giọng nói , nàng đã vô lực nói thêm nữa.
" Thực xin lỗi , ta đến chậm , cho người chịu khổ ." Cẩm Tố đem tay A Liên để lại trong chăn , nói : " Ta kê mấy đơn thuốc , uống liên tục nửa tháng thì sẽ tốt lên . "
Tằng Dương ấp úng nói không xuất ra lời, nửa tháng có thể tốt ? Hắn cầu nhiều đại phu như vậy, nhưng mà bà chủ lại nói , chỉ cần nửa tháng ?
" Tằng Dương, thất thần làm cái gì , cầm giấy bút." Cẩm Tố đồng tình nhìn về phía A Liên : " Có trượng phu đần như vậy , cũng khó cho ngươi rồi. "
" Không , là ta làm khó hắn . Những năm này , hắn đã vì ta mà làm quá nhiều . " A Liên lời còn chưa dứt , liền cắn môi , cố nén nước mắt nhưng những giọt nước mắt không ngừng theo khóe mắt mà rơi .
Cẩm Tố trầm mặc , nàng đột nhiên nhớ tới Lăng Thịnh , ngoại trừ không đủ tin tưởng nàng , hắn đối với nàng đủ tốt . Nhưng mà , sao có thể không tín nhiệm nhau? Giữa phu thê, quan trọng nhất , chẳng phải là tín nhiệm ư ?