Chương 19: Gặp phải

Tằng Dương cố gắng nhiều như vậy để cho nàng sống, cho nên nàng phải cố gắng mà sống. Coi như là còn sống, cả ngày nôn mửa khó chịu, đi vài bước đường sẽ thở hồng hộc.

Nhưng dù vậy, nàng như trước muốn vì hắn mà sống.

Lúc này đây, Ngô đại ca là vì báo thù, nàng tuy rằng tự trách, nhưng cũng không cho là mình sai. Nàng chỉ muốn còn sống, ở bên Tằng Dương, không hơn.

Một gian trong miếu đổ nát...

"Tại sao là một nữ nhân ?" Nam tử nhíu mày, sắc môi tái nhợt mím lại, vẻ mặt nghiêm túc, tỏ vẻ bất mãn.

"Vương gia, trong Diêm thành, nổi danh nhất là Ngô Thắng Thọ, nhưng mà quá nhiều người, ta không cách nào ra tay. Nữ nhân này, giống như có chút y thuật." Tiểu Hôi đặt nữ tử xuống, cung kính nói ra.

Lăng Thịnh lạnh lùng nghiêm mặt, khi nhìn thấy bộ dạng Cẩm Tố, bỗng nhiên hứng thú : "Có chút y thuật ? Ngươi làm thế nào nói được như thế?"

"Vừa mới có một nữ tử hôn mê, nàng tùy tiện xoa nhẹ vài cái, người kia liền đã tỉnh lại. Ta thấy nàng có chút kỹ năng, liền bắt đến." Tiểu Hôi nói ra đầu đuôi gốc ngọn vừa thấy.

"Nếu như là nàng, ngược lại là có thể." Lăng Thịnh nhớ tới lúc mới gặp nàng, chính là nàng dùng thuốc làm cho Tiêu Nhược Bạch ngất xỉu. Có thể làm cho thánh y ngất, có lẽ không tệ a.

"Làm nàng tỉnh lại đi."

"Vâng."

Cẩm Tố ung dung tỉnh lại, chẳng qua là phần gáy vẫn là rất đau, giống như là rơi xuống khỏi gối. Cổ cứng ngắc mà ngắm nhìn bốn phía, lúc nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của nam tử áo đen, đột nhiên dừng lại.

Tại sao lại ở chỗ này nhìn thấy hắn? Hắn tại sao lại ở chỗ này?



"Ngươi..." Không cách nào nói chuyện, vừa nói một từ, liền nghẹn ngào lợi hại.

"Đừng sợ, ta không có ác ý, chẳng qua là muốn làm phiền ngươi trị thương cho ta." Lăng Thịnh nghi hoặc, khi đó thấy cô đánh thuốc Tiêu Nhược Bạch cũng không nhát gan như hiện tại vậy...

Tiểu Hôi gần như cho là mình nghe lầm, Vương gia vậy mà cũng sẽ nói chuyện ấm giọng nhẹ nhàng như vậy? Còn là làm phiền? Hắn là một người sẽ sợ làm phiền người khác sao?

Hít sâu, hít một hơi sâu hơn nữa, Cẩm Tố dần dần bình phục tâm tình của mình. Nhìn về phía Lăng Thịnh, lúc này mới chú ý tới, thắt lưng của nam tử buộc một dải vải màu xám, phía trên vải dính đầy máu tươi, thoạt nhìn thấy mà giật mình.

"Làm sao ngươi biết ta sẽ chữa bệnh ?" Kỳ thật, Cẩm Tố muốn hỏi chính là, ngươi tại sao lại ở chỗ này?

Dựa theo thời gian kiếp trước mà tính toán, hắn lúc này có lẽ cùng Cẩm Ngọc hưởng thụ tân hôn giữa hai người ư? Làm sao lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn bị thương.

"Ta quen biết Tiêu Nhược Bạch." Lăng Thịnh nghĩ nghĩ, nói như vậy, kỳ thật lúc ấy ở Cẩm phủ, nghe góc tường tự nhiên không chỉ một mình Tiêu Nhược Bạch mà còn có hắn.

Cho nên hắn biết rõ nàng một mực ái mộ Tiêu Nhược Bạch. Tại thời điểm nghe được, hắn cảm thấy không giống như là thật sự, nhưng mà lúc này lại mơ hồ cảm thấy có lẽ là thật sự. Có chút không hiểu sao không vui, khó chịu.

"Tiêu Nhược Bạch làm sao vậy?" Cẩm Tố không hiểu thấu được người này, không có việc gì xách Tiêu Nhược Bạch vào nói làm gì? Y thuật của nàng, cũng không phải Tiêu Nhược Bạch dạy.

"Không có gì." Lăng Thịnh im lặng, không có lại nói tiếp. Không muốn nhắc lại Tiêu Nhược Bạch này, đột nhiên cảm thấy ngay cả danh tự đều cảm thấy chướng mắt.

Tiểu Hôi thấy hai người không có ý tứ muốn di chuyển, vẫn là nhịn không được nói ra : "Mời cô nương cứu chữa chủ tử, ngày khác tất nhiên sẽ báo đáp."

Cẩm Tố nhìn nhìn Tiểu Hôi, bất đắc dĩ đứng dậy, đi đến trước mặt Lăng Thịnh, coi như là ở kiếp trước hắn không tin mình, nhưng mà vẫn không muốn trơ mắt nhìn hắn chảy hết máu mà chết.

"Cởi y phục." Cẩm Tố lạnh lùng phân phó nói.