Ngôn Dật mím môi, cánh tay trái khẽ nắm lấy tay phải của mình, hạ mắt thấp giọng nói: “Em đã đến bệnh viện dò hỏi, nếu có tuyến thể thích hợp, em sẽ thử cố gắng.”
Lục Thượng Cẩm vứt cho cậu một ánh mắt hoang đường: “Em không phải là Omega tầm thường, tuyến thể của em tại chợ đêm có giá hai trăm triệu, em muốn thử cái gì?”
Ngôn Dật bị chặn họng, càng muốn dùng giọng điệu ung dung bình thường lại càng khó nói thành lời, khó khăn đáp: “Em muốn phù hợp với anh hơn một chút, thêm 5% cũng được.”
“Đừng náo loạn.” Lục Thượng Cẩm cúi đầu dùng chóp mũi cọ lên gáy cậu, hai tay đặt trên eo thỏ nhỏ, “Em là Omega, thay đổi tuyến thể lập tức biến thành phế nhân, bệnh viện quảng cáo lừa bịp, gây tổn thương rất lớn đối với sức khỏe, có thể đánh đổi cả mạng sống, cho nên đừng giữ suy nghĩ này nữa.”
“Nếu như anh không ngại…” Ngôn Dật rũ lỗ tai thuận theo, cầm cán muôi súp khuấy khuấy cà ri.
Lục Thượng Cẩm hôn lên vành tai mẫn cảm của cậu: “Tôi không ngại.”
Ngôn Dật bị ôm đến bàn ăn, trải qua nhiều năm, Lục Thượng Cẩm cuối cùng cũng tình nguyện làʍ t̠ìиɦ với cậu.
Cậu cảm thấy cơ thể có chút nôn nóng, đầu ngón nhỏ dài nâng mặt Lục Thượng Cẩm, dịu dàng an ủi: “Cẩm ca, em là của anh… Đừng gấp gáp, nhẹ một chút. Cần em mở rộng ra thêm không.”
Cậu cảm giác sự đau đớn, giống như bị một khách làng chơi không kiên nhẫn đùa bỡn, khách làng chơi chưa bao giờ quý trọng đồ vật dưới thân, bởi vì không có ràng buộc, nên chẳng cần phải thương tiếc hay chịu trách nhiệm.
Nhưng cậu không muốn Lục Thượng Cẩm mất đi hứng thú, vì thế tiếp tục chịu đựng.
Thỏ đối với đau đớn rất mẫn cảm, lực độ không thoải mái với người bình thường thì ở cậu chính là cực kì đau đớn.
Do đó trong lúc vô tình, Lục Thượng Cẩm đã làm cậu tổn thương vô số lần, Ngôn Dật ngước đôi mắt đỏ hoe ướt đẫm nhìn hắn.
Lục Thượng Cẩm không có biểu tình gì, hắn cũng biết đây là yêu thương dằn vặt lẫn nhau từ trong xương tủy, so với một cái tát lại càng âm ỉ hơn, một bên là đao chém tê dại, một bên là uống rượu độc giải khát.
Ngôn Dật đối với hắn mà nói, chính là một miếng kẹo cao su đã nhai hết vị ngọt, dính ở trên tay, cầm không được bỏ không xong, hương vị dịu nhẹ ngọt ngào kia chỉ còn là hồi ức, ăn lại chỉ thấy vô vị.
Ngôn Dật mím môi nhẫn nhịn, thời gian lâu dài liền cắn môi đến bật máu, hạ thân đột nhiên bị ép buộc tách ra đỉnh vào một cách thô bạo.
Kỳ phát tình của cậu chưa đến, hạ thể đóng chặt, bị đồ vật nóng bỏng kia cố tình vạch một khe hở, cưỡng ép tạo thành kết(*).
Cảm giác bản thân giống như cái khăn lau chén bát không dùng đến nữa, người ta tùy ý xé toạc thành hai mảnh vất đi.
Cậu sẵn sàng sinh con cho Lục Thượng Cẩm.
Nhưng trong lòng không thôi hi vọng hắn sẽ bố thí cho cậu một cái kí hiệu, giống như những Alpha khác sẽ khắc lên tuyến thể tin tức tố của bản thân biểu thị tự tôn, Ngôn Dật cũng muốn có một người chồng Alpha tin cậy bao bọc, khát vọng được chạm vào và ôm lấy, Alpha của cậu sẽ sẵn lòng mở rộng vòng tay an ủi, vỗ về cậu.
Cậu ao ước một gia đình, chứ không phải ngôi biệt thự trống trải hoa lệ thỉnh thoảng đón nhận những Omega tình một đêm nào đó.
Nhưng cậu không dám nhắc về chuyện ký hiệu, bởi vì Lục Thượng Cẩm sẽ tức giận.
Ngôn Dật chẳng thể làm gì khác hơn là mỗi ngày mỗi ngày chờ đợi, chờ lãng tử hồi đầu, chờ một người hồi tâm chuyển ý.
Sự hứng thú vừa vặn tựa như độ khớp của bọn họ vậy, sau khi kết thúc Lục Thượng Cẩm liền mặc quần áo chỉnh tề, nhận điện thoại, buổi tối còn có tiệc rượu, cho nên cầm áo khoác và chìa khóa xe ra ngoài.
“Chắc là muộn mới trở về.” Hắn nói.
Ngôn Dật quấn mình trong chiếc chăn nhung lông vịt mỏng manh, nghe tiếng cửa phòng khép lại, ngôi biệt thự khôi phục sự yên tĩnh, trong tay siết chặt cài ngực cà rốt lấp lánh, cực kỳ trân trọng âu yếm trong lòng.
Hôm nay cậu đã nhận được một món quà, cái ôm ấm áp và một nụ hôn.
Mở chai rượu để kỷ niệm nó thôi.
Ngôn Dật ngồi trước bàn ăn, trên bàn bày biện bữa tối phong phú, cậu rót một ly rượu đỏ, nửa chai rượu cứ thế lặng lẽ đổ vào miệng, Ngôn Dật nhàm chán gục người xuống bàn, đôi tai thỏ úp sấp rũ xuống.
“Chúc tôi của ngày hôm qua sinh nhật vui vẻ, đã hai mươi bảy tuổi rồi, phải luôn tốt đẹp nhé.”
Cậu châm điếu thuốc, ngậm nó giữa môi, đôi mắt mơ màng ẩn nước nhìn vào khoảng không vô định, cuối cùng dừng lại trên kim giờ chiếc đồng hồ thạch anh.
Có lẽ thêm nhiều sự oan ức và coi thường hơn nữa cũng không khiến lòng Ngôn Dật nghẹn ngào như vậy, một đứa trẻ tràn trề niềm vui khi nghĩ đã nhận được quà, nhưng giây phút mở hộp ra lại chẳng thấy thứ gì bên trong, điều lưu lại rõ ràng nhất trong toàn bộ thời thơ ấu chỉ là những vết bầm tím.
Alpha của cậu không yêu cậu, không yêu Nguyên Mịch, hắn chỉ yêu bản thân hắn mà thôi.
===============
(*)Kết: Còn gọi là nút thắt, kết được xảy ra trong quá trình quan hệ tìиɧ ɖu͙© giữa A&O, Alpha khi gần đến thời điểm phóng xuất, kết nằm ở gốc dươиɠ ѵậŧ sẽ phình lên cho đến khi việc phóng tinh hoàn tất và ngăn không cho tϊиɧ ŧяùиɠ tràn ra ngoài.